https://mattroinho2128.wordpress.com/2016/08/07/series-chuyen-ke-ve-thien-bon-tuoi-va-khai-bon-tuoi-ruoi-2/
Cùngđi bắt chuột nào, cùngđi bắt chuột nào…CHƯƠNG 2
Khải Khải đi nhà trẻ trước Thiên Tỉ một năm, cho nên cậu nghĩ mình là anh lớn, cần phải dẫn dắt Thiên Tỉ là đàn em mới.
Mỗi lần thấy Thiên Tỉ làm gì, không cần nhắc thì Khải Khải cũng chạy tới xớ rớ bên cạnh, nói rằng: “Để anh.” Thân hình tròn xoe của Khải Khải vì theo nhịp chạy mà nảy nảy lên từng khối thịt.
Thiên Tỉ rất thích đọc truyện tranh, chủ yếu là nhìn hình thôi nhưng nhóc ấy xem rất nhập tâm như thể là soi từng nét vẽ trên đấy, đến nỗi không chú ý gì tới xung quanh. Mỗi lần như thế, Khải Khải rất buồn bực, chỉ hận không đem quyển sách trong tay Thiên Tỉ mà dẫm dẫm, đạp đạp cho bõ ghét.
Vừa nãy, Thiên Tỉ vừa xem xong cuốn về khủng long, tuy không hiểu nó viết gì nhưng mà nhìn mấy chú khủng long trong đấy làm nhóc rất thích cho nên, nhóc lại gần kệ sách, xem thử có cuốn nào tương tự như vậy không.
Khải Khải chỉ chờ có nhiêu đó, vội lạch bạch chạy tới, thiếu một chút nữa là ngã sấp xuống sàn nhưng cậu không quan tâm. Đến gần Thiên Tỉ, Khải Khải vì không muốn Thiên Tỉ tiếp tục lờ mình đi nữa mà khoa môi múa mép một trận, dời đi sự chú ý của Thiên Tỉ.
“Hôm qua anh đi trên trường, anh thấy một con khủng long thiệt bự luôn~”. Vừa nói, Khải Khải vừa dùng hai tay của mình mô phỏng lại, trông như thật.
Thiên Tỉ lập tức bị cuốn hút: “Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi!! Anh thấy nó cao to lắm, cao như tháp Eiffel vậy đó. Em biết tháp Eiffel không?”
Thiên Tỉ nghiêng đầu như suy nghĩ, đôi mắt long long có chút đăm chiêu, sau đó thì lắc đầu: “Em không biết. Nó như thế nào ạ?”
Khải Khải chạy tới chỗ bàn học của mình, lôi ra giấy vẽ và bút, sau đó chạy lại chỗ Thiên Tỉ, ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
“Anh thấy tháp Eiffel qua Ti vi rồi. Đây nhé… ở dưới nó to nè… rồi lên dần thì thuôn nhỏ lại……”
Một hồi sau, Khải Khải vẽ ra hình tam giác.
Thiên Tỉ ngạc nhiên, hỏi Khải Khải:
“Anh Khải Khải à, có con khủng long hình như vậy sao?”
Khải Khải gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên là có rồi!!! Em xem, anh vẽ có đẹp hôngggg~~~”
Thiên Tỉ cầm ‘bức tranh’ lên, xoay tới xoay lui rồi cười với Khải Khải thật tươi.
“Đẹp quá, anh Khải Khải.”
Mặt Khải Khải phủ lên một tầng đo đỏ, gãi gãi đầu rồi cười lấy hai tiếng.
“Thật ra anh còn thấy nhiều con khác nữa.”
Thiên Tỉ mắt sáng rỡ lên, sung sướng nói: “Thật ạ? Anh Khải Khải, vẽ cho em xem với.”
Một tiếng ‘anh Khải Khải’ ngọt lịm của Thiên Tỉ làm lòng của Khải Khải như nở hoa, cậu không còn thấy giận mấy cuốn sách kia nữa mà cảm thấy yêu chúng vô cùng.