Khi Tổng Tài Xuyên Qua Thành Nữ: Trùm Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 9: Chương 9: Gặp Lại Và Dạ Vũ Mặc ăn giấm chua




Cả 2 tính đứng lên đi thì bụng của Sở Hàn lêu lên .

. Sở Hàn xấu hổ , vội nói : “ Xin lỗi , ta hôm nay lo đi tìm Thiên nên cũng quên chưa ăn gì mong Dạ tiểu thư thông cảm “

. Nghe hắn kêu nàng bằng tên thân mật thì càng thấy khó chịu , một phần là hắn tại sao tìm nàng không lẽ hắn là tình nhân của nàng vậy còn đệ của nàng ta thì sao ? . Một phần nữa cả Dạ Lam nàng cũng không biết , nhưng vẫn nói : “ Không sao , ta cũng đang đói hay cùng ngồi xuống ăn rồi , ta dẫn công tử đi cũng không muộn “

. Sở Hàn nghe thế , gật đầu nói : “ Cảm ơn , Dạ Tiểu Thư “ Tuy hắn cảm kích nàng ta nhưng lại không muốn bại lộ thân phận vào lúc này , hắn là người thông minh sẽ không tự chuốc lấy phiền phức . Nhưng hắn nào biết sẽ dẫn đến hiểu lầm không nên có .

. Dạ Lam nghe hắn xưng hô xa cách thì dâng lên một tâm tình khó hiểu mà cả nàng ta cũng tưởng mình bị bệnh rồi , phài nói là Dạ Lam là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm nên dù đã đến tuổi cưới phu nàng ta cũng chưa có ý trung nhân nữa . Vội quăng tâm tình khó hiểu của mình qua một bên , gọi : “ Tiểu Nhị “

. Tiểu Nhị cũng đã quan sát 2 người khách này nãy giờ nghe kêu mình vội chạy đến , cười cười hỏi : “ Khách quan , cho hỏi dùng gì ạ ?? “

. Sau khi Dạ Lam kêu món và tiểu nhị đèm món ra thì ở bên cạnh Sở Hàn lại thập phần kinh ngạc vì những món đó đều là món ăn của hiện đại , vội hỏi tiểu nhị : “ Lão bản khách điếm này là ai ?? Có thể cho ta gặp mặt được không ?? “

. Tiểu nhị tỏ ý từ chối tính nói thì một giọng nói truyền đến : “ Không biết khách quan tìm bọn ta có chuyện gì chỉ giáo ?? “ Một cặp song sinh giống nhau như 2 giọt nước từ từ đi đến , đưa mắt ra hiệu tiểu nhị đứng qua một bên .

. Sở Hàn nhìn cặp song sinh , bình tĩnh đáp : “ Không có gì , ta nhìn món ăn trong thật đẹp nên ta muốn thỉnh giáo lão bản của khách điếm này một chút thôi mà “  

. Còn cặp song sinh nhìn hắn thì kinh hãi vì dung mạo quả thật giống chủ tử bọn họ , nhưng trên mặt cả 2 vẫn tươi cười đáp : “ Cảm ơn khách quan đã quá khen “ Sau đó tìm lí do rời đi .

. Dạ Lam ngồi bên cạnh đều quan sát cặp song sinh này khi nhìn hắn trong mắt bọn họ có kinh ngạc xen lẫn một tia sợ hãi dù đã được che giấu rất tốt .

. Sau khi cặp song bào rời đi , cả 2 cũng cầm đũa lên gắp ăn , Sở Hàn càng khẳng định đây là chị mình làm và khách điếm này là của chị ấy mở ra , Tiêu Dao Vương cũng chắc chắn là chị mình .

. Cả 2 sau khi ăn no , Sở Hàn trực tiếp đưa 100 lượng cho tiểu nhị trước khi Dạ Lam đưa tiền ra coi như hắn trả ơn làm Dạ Lam cười khổ một cái nhưng vẫn im lặng đem tiền cất vào áo .  

. Cả 2 đi trên đường , bỏ qua ánh mắt của mọi người Sở Hàn nhìn Dạ Lam là người đầu tiên mình gặp trừ vị đạo sĩ và người kia nhưng tại sao lại tin tưởng nàng ta sẽ đưa mình tìm được người chứ ?? , Ngay cả hắn cũng không biết vì sao nhưng hắn tin vào trực giác của mình .

--- ------ ------- dãy phân cách a --- ------ -------

. Ở Tiêu Dao Vương Phủ , Dạ Vũ Mặc ở trong tân phòng ngủ đến tối hôm sau mới tỉnh lại , xoay qua thấy khuôn mặt nàng thì nở nụ cười hạnh phúc .

. Nàng nhướng mi , hôn lên mặt hắn , cười ôn nhu hỏi : “ Tỉnh rồi , đói bụng không ?? “

. Hắn ngaon ngoãn gật đầu , ngồi dậy nhìn vết hôn nhân đầy người vì hôm qua được nàng yêu thương thì đỏ mặc nhanh chóng xuống mặc quần áo vì thân thể đã được nàng rửa sạch rồi nhưng thấy ánh mắt quá mức nóng bỏng của nàng , hắn lúng túng mặc y phục gần nữa canh giờ mới xong .

. Nàng nhìn hắn bộ dáng lúng túng mặc y phục thì khoé miệng không nhịn được nhếch lên quả thật hắn rất đáng yêu mà . Nàng cũng buông chăn xuống lộ ra dáng người hoàn mĩ làm cho hắn dù đã nhìn một lần rồi nhưng vẫn không nhịn được si ngốc mà nhìn .  Nàng cười vừa lòng chậm rãi mặc y phục .

. Một dàn tiểu thị đem đồ ăn tiến vào để lên bàn sau đó nhúng người hướng Dạ Vũ Mặc cười mờ ám rồi tự động lui ra ngoài , hắn không ngốc hiển nhiên hiểu nụ cười mờ ám của bọn họ nên mặt đỏ như tôm luộc trong rất đáng yêu .

. Nàng ngồi bên cạnh quan sát khuôn mặt biến hóa của hắn cười cười , nói : “ Chàng ăn đi “ Sau đó gắp thức ăn vào chén của hắn .

  Hắn gật đầu bỏ qua sự xấu hổ bắt đầu ăn thức ăn nàng gắp cho , thế là hình thành một người ăn một người gắp lâu lâu hắn sẽ đút cho nàng thức ăn rất nhanh đã xử lí xong một bàn thức ăn .

. Một tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí ấm áp của bọn họ khiến nàng nhíu mi nhưng vẫn nói : “ Vào đi “

. Tiếu Vân tiến vào ,nhìn sắc mặt chủ tử nhà   mình đã biết mình gõ cửa không đúng lúc nhưng vẫn nói : “ Vương gia , Dạ Lam tiểu thư đến tìm ngài nói có người nàng dẫn đến nói muốn tìm người “

. Nàng nghe thế hơi khiêu mi , phất tay nói : “ Đưa bọn họ vào phòng khách chờ ta sẽ ra liền “

. Tiếu Vân cung kính gập đầu sau đó lui ra ngoài mồ hôi trên trán rơi quả thật không phải dọa người bình thường .

. Nàng vừa bước đến phòng khách một bóng trắng đã nhào đến ôm nàng làm cả Dạ Vũ Mặc giật mình sau đó mùi giấm chua bay nồng nặc

“ Thiên “ Nàng nhíu mi tính đẩy cái bóng trắng đeo trên người mình ra nhưng khi nghe tiếng kêu quen thuộc thì khựng lại , nhìn bóng trắng trong lòng , giọng mang theo sự không thể tin được nhẹ giọng nghi ngờ gọi : “ Hàn Hàn ?? “

. Dạ Vũ Mặc nhìn chằm chằm vào 2 người đang ôm nhau thì toàn thân tản ra vị chua nồng nặc nhưng lại nhiều hơn là đau lòng vì hắn biết thê chủ 5 phu 7 thị là bình thường nhưng vừa cưới hắn mà lại ôm một nam nhân khác quả thật đáng giận mà . Nhưng cũng không chạy đi mà chỉ đứng im lặng .

. Dạ Lam nhìn 2 người ôm nhau thì một cảm giác muốn cướp Sở Hàn từ trong tay nàng đang giằng co với lí trí khi nhìn qua thì thấy đệ mình thương yêu thì lấy lại bình tĩnh cùng đau lòng đi đến Dạ Vũ Mặc vỗ vai an ủi hắn cũng im lặng mà nhìn .

. Sở Hàn ngẩng mặt lên khuôn mặt tuyệt sắc giống nàng tới 5 phần hiện ra nhưng lại mang không băng lãnh như nàng , mắt phượng đẫm lệ chọc người thương tiếc , nói : “ Thiên , em xin lỗi là em xấu xa phụ lòng thương yêu của chị dành cho em , di vật của mẹ trước khi mất em đã đọc , em xin lỗi ... Xin lỗi “ giọng nói nghẹn ngào cùng thương tâm .

. Nàng nghe thế thì nở nụ cười ôn nhu lấy ra khăn tay lau lệ cho Sở Hàn an ủi : “ Hàn Hàn , ta không trách ngươi , cũng nhờ ngươi mà ta có ngày hôm nay mà không phải sao ?? Ngoan đừng khóc nữa “

  Sở Hàn nghe thế nở nụ cười rực rỡ như nắng xuân , gật đầu : “ Thiên , cảm ơn chị “ sau đó tiến vào ôm lấy người chị mà từ nhỏ yêu thương mình .  Cũng may trong phòng chỉ có 4 người không thôi cảnh này chắc chắn sẽ làm bọn hạ nhân trợn mắt há mồm khi thấy chủ tử bọn họ không những cười mà còn ôn nhu như nước nữa chứ , quả thật rất dọa người mà.

. Nàng vuốt ve tóc Sở Hàn , mắt phượng tràn ngập yêu thương tuy nàng đã từng rất giận hắn nhưng nhìn em mình yêu thương từ nhỏ không những hiểu chuyện xin lỗi mình mà còn khóc trong lòng nàng , quả thật tức giận không còn một mảnh rồi , nhớ trực ra còn tiểu phu lang nhà mình , vội xoay qua nhìn thì , ách , xung quanh Dạ Vũ Mặc tản đầy mùi giấm chua , khuôn mặt đầy vẻ bi thương cùng thống khổ , nàng đau lòng muốn chạy đến ôm hắn mà an ủi nhưng không nỡ đẩy Sở Hàn nên nhẹ giọng nói với Sở Hàn : “ Hàn Hàn , ta giới thiệu phu lang của ta cho ngươi “

Nàng buông Sở Hàn ra đi đến ôm lấy phu lang mình , vỗ lưng hắn an ủi : “ Mặc , ngươi đừng hiểu lầm đây là đệ đệ ruột của ta a “

. Sở Hàn đi theo nàng , đánh giá người còn lại trong phòng , ừm , tuy không xinh đẹp nhưng chị thích là được , cười nói : “ Nhĩ hảo , ta là Sở Hàn là em .. À đệ đệ của Thiên , xin ra mắt phu tẩu “

. Dạ Vũ Mặc trong lòng nàng nghe thế cười vui vẻ , ngại ngùng nói : “ Hảo , ngươi là đệ Thiên mà ta cứ tưởng ... “ Là tình nhân , câu sau không nói ra nhưng ai cũng hiểu ý .

. Dạ Lam nghe là đệ đệ thì không biết sau dâng lên cảm giác vui mừng mà cả nàng ta cũng thấy kì quái , không lẽ mình thích hắn , ý nghĩ vừa xẹt qua nàng ta trực tiếp ngẩn người , từ nhỏ đến lớn quả thật lần đầu tiên thích một người quả thật làm cho nàng ta không biết làm sao .

  Đang lúc Dạ Lam rối bời thì Sở Hàn lên tiếng : “ Đúng rồi , Dạ Tiểu Thư cảm ơn ngươi “ sau đó nở một nụ cười ngọt ngào đầy cảm kích .

. Dạ Lam nhìn đến ngây người , bất giác gật đầu .

. Nàng nhìn 2 người bọn họ như thấy lại lần đầu nhìn thấy Dạ Vũ Mặc tuy không quá như Dạ Lam nhưng không khác mấy , không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng nàng sẽ không giao hắn cho Dạ Lam trừ khi nàng ta tự hướng hắn cầu hôn và hắn đồng ý cái đã giờ để cả 2 tự tìm hiểu tốt hơn . Nghĩ thế liền nói : “ Hàn Hàn , ta có chuyện riêng muốn nói với ngươi theo ta đến thư phòng “ chỉ có trước mặt Dạ Vũ Mặc và Sở Hàn nàng mới lộ ra bộ mặt ôn nhu như nước thôi .

. Sở Hàn nghe thế hiểu ý nàng gật đầu .

. Nàng nhìn Dạ Vũ Mặc , nhu tình nói : “ Mặc , ta với Hàn Hàn có chuyện riêng cần nói , chàng ở đây tiếp đãi tỷ tỷ chàng đi , ta sẽ quay lại liền “ Xoay qua Dạ Lam tuy không ôn nhu nhưng cũng không trưng ra bộ mặt băng lãnh , nói : “ Dạ Tỷ Phu , ta có việc đi trước , xin lỗi đã thất lễ “

. Dạ Lam nghe lời nói khách khí còn xin lỗi mình thì thụ sủng nhược kinh , trả lời : “ Không sao , Tiêu Dao Vương cứ đi đi “

. Nàng gật đầu cùng Sở Hàn đi ra phòng khách bước đến Thư Phòng của nàng bắt đầu hỏi chuyện Sở Hàn vì sao xuyên qua đây .

. Còn 2 người Dạ Lam và Dạ Vũ Mặc , Dạ Vũ Mặc lên tiếng trước : “ Tỷ tỷ ngươi thích Đệ đệ của Thiên là Sở Hàn đó sau ?? “ Hắn đối với tỷ tỷ mình rất hiểu biết nên nhìn tỷ tỷ mình nhìn say đắm Sở Hàn là cũng đủ hiểu rồi .

. Dá Lam nhìn hắn cũng không phản bác nói : “ Tỷ lần đầu thích một người mà còn mới quen biết thôi quả thật không biết làm sao ?? “ nói xong nàng ta thở dài một hơi bước đến bàn ngồi xuống uống trà .

. Dạ Vũ Mặc nghe tỷ mình thừa nhận thì vui mừng cũng đi đến bàn ngồi gần Dạ Lam , nghĩ nghĩ nói : “ Đệ và Thiên thật ra thì cũng mới gặp nhau lần đầu ở Hoa Viên thôi “

. Dạ Lam nghe thế khoé miệng run rẩy , nói : “ Không lẽ mới lần gặp đầu tiên mà đã đưa vật đính ước rồi , quả thật rất dọa người a “

. Dạ Vũ Mặc cười cười nói : “ Là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết đó nha “

Cả 2 tỷ đệ ở trong phòng khách cười nói vui vẻ thì bên thư phòng thì không được như vậy .

. Nàng sắc mặt âm trầm nói : “ Ngươi nói Tiêu Sở Trần đã biết ta còn sống và đang truy sát ta sao ?? “

. Sở Hàn vội nói : “ Đúng vậy khi ta xuyên qua đã vô tình nghe được “

. Nàng cười lạnh , nói : “ Hừ , đúng là tỷ tỷ tốt a , giết hại hoàng muội mình để lên ngôi nữ hoàng , không những thế còn phái người truy sát quả thật coi ta là quả hồng mền a “

. Sở Hàn trầm mặc nói : “ Ở nước Phượng Lăng là khác nước nên bọn họ đành tùy cơ hành động coi như khá an toàn đi , chúng ta nên đề phòng tốt hơn “

. Nàng cười cười gật đầu coi như đồng ý với ý kiến của hắn , mình ngoài sáng bọn họ trong tối dù sao vẫn nên đề phòng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.