Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 64 PHƯƠNG TUYẾT NGHI NGỜ

Trong căn phòng giản dị có một người đang lẳng lặng trầm tư , nếu không phải hắn thỉnh thoảng lật tới lật lui văn kiện trong tay, chỉ sợ thật sự sẽ bị người hiểu lầm thành pho tượng không có sinh mệnh. Không gian tràn đầy yên tĩnh……

” cốc cốc cốc……”

Tiếng gõ cửa vang lên đột nhiên khiến Vân Tả Ý nhíu mày. Là ai? Hẳn không phải là phụ thân cùng Diệp Đàn, bọn họ đều biết khi hắn làm việc không thích bị người quấy rầy, chẳng lẽ…… Vân Tả Ý không vui buông văn kiện trong tay, đứng dậy mở cửa.

” Tả Ý ca ca~~” thanh âm nhuyễn ngọt e là nam nhân nào nghe xong đều phải ngứa ngáy xương cốt, nhưng Vân Tả Ý không nằm trong nhóm này.

” Chuyện gì?” Vân Tả Ý thản nhiên hỏi, hy vọng nàng có thể cho lý do không tồi.

” Không có chuyện sẽ không thể tìm huynh sao, Tả Ý ca ca~…… Chúng ta đã lâu chưa gặp mặt, huynh một chút cũng không nhớ muội sao ?…… Hiện tại ngay cả cánh cửa cũng không cho người ta tiến vào.” Phương Tuyết không bao giờ chịu quá ủy khuất, từ nhỏ đến lớn đều được người nâng niu cưng phủng trong tay. Đối với thái độ lãnh đạm của Vân Tả Ý, trong lòng nàng nhiều ít có chút bất bình, còn nhớ tới mấy ngày nay mặc kệ dùng mọi cách lấy lòng hắn, Vân Tả Ý đều xa cách. Nhiều ngày ủy khuất lập tức bộc phát ra đây, trong giọng nói đã ẩn ẩn có nghẹn ngào.

Vân Tả Ý nhìn tiểu mỹ nữ sắp chực khóc lã chã, không có gì đau lòng, chỉ cảm thấy không kiên nhẫn. Thật là, chỉ một chút việc nhỏ như vậy có đáng giá khóc hay không. Nếu nữ nhân trước mặt là tân binh kiếp trước của hắn, hắn nhất định sẽ làm cho nàng khóc đủ luôn. Ai, đáng tiếc nàng không phải, còn là vị hôn thê dự định của mình. Vân Tả Ý mím môi, hơi hơi nghiêng người, lộ ra đường vào phòng.

Phương Tuyết thấy động tác của Vân Tả Ý lập tức quệt quệt nước mắt, lộ ra tươi cười sáng lạn. Nàng có thể không cười sao, đây chính là nhiều ngày trôi qua Tả Ý ca ca lần đầu tiên cho nàng tiến vào phòng ngủ của hắn .

Phương Tuyết khoái hoạt đi thăm các nơi, thỉnh thoảng hỏi đông hỏi tây, bất quá Vân Tả Ý rất ít trả lời, nhiều lắm chỉ là gật gật đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tuyết.

Phương Tuyết rốt cục đi thăm đủ rồi, quay đầu lại nhìn về Vân Tả Ý đang đứng một bên, tuấn mỹ phảng phất như thiên thần. Nàng ngước đầu ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt khiến mình mê muội. Thật không dám tin tưởng, Tả Ý ca ca sẽ là vị hôn phu của mình. Tưởng tượng đến lúc nhỏ chỉ biết vụng trộm thích Tả Ý ca ca , bây giờ huynh ấy sắp trở thành duy nhất của mình, Phương Tuyết liền nhịn không được cười trộm.

Vân Tả Ý gặp Phương Tuyết rốt cục dừng lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Bất quá nhớ tới cơ hồ tất cả địa phương trong phòng mình đều bị Phương Tuyết chạm qua, không khỏi thực buồn bực. Nhất định phải kêu Diệp Đàn đem tất cả đồ đạc hoàn toàn quét tước lại một lần. Vân Tả Ý nhìn qua căn phòng, trong lòng chắc chắn quyết định.

Đột nhiên chú ý tới vẻ mặt si ngốc của Phương Tuyết đang xem mình, còn lộ ra cười ngây ngô…… Thật sự là…. không biết nói gì nữa….không biết nàng lại muốn đi nơi nào. Vân Tả Ý nhớ tới câu nói rất đúng không biết vĩ nhân nào sáng tác ở kiếp trước : “Lòng của nữ nhân sâu như đáy biển”. Thật sự quá đúng, hắn thông qua hai ngày ở chung phát hiện chính mình vô luận như thế nào đều không theo kịp ý tưởng trong đầu Phương Tuyết. Vẫn là cùng một chỗ với phụ thân tốt hơn, mặc kệ lúc nào đều có thể tìm được tiếng nói chung, cũng vĩnh viễn không sợ chính mình theo không kịp ý tưởng của hắn, cũng sẽ không mệt mỏi giống bây giờ.

” Tả Ý ca ca~~”

Phương Tuyết đánh ngang suy nghĩ của Tả Ý. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo chói mắt của tiểu cô nương, trên mặt Vân Tả Ý như trước vẫn không có biểu tình, trong lòng âm thầm suy nghĩ có phải hay không nàng lại nảy ra ý tưởng gì.

” Tả Ý ca ca~~ muội cũng chuyển tới Ai Lý học viện học nhé?” mắt Phương Tuyết sáng lấp lánh đầy mong đợi.

” Không được.” Vân Tả Ý không chút nghĩ ngợi cự tuyệt liền, trả lời vô cùng kiên định.

” Vì sao chứ?” nước mắt ủy khuất lại sắp trào ra.

” Ách……” Vốn không nghĩ phải giải thích, Vân Tả Ý nhìn thấy Phương Tuyết sắp phát “lũ lụt”, đành phải liều mạng nghĩ ra lý do có thể thuyết phục nàng :” Này…… Bởi vì chuyển giáo sẽ chậm trễ việc học của ngươi, ở nguyên tinh có điều kiện dạy học tốt nhất, mà Ai Lý học viện căn bản là không có chương trình học tốt loại này…… Hơn nữa chuyển giáo rất phiền toái, nhất là khóa chuyển giáo xuyên hành tinh, nhất định học viện sẽ không thông qua yêu cầu của ngươi. A, đúng rồi!” Vân Tả Ý không ngại cực khổ nói xong, đột nhiên nghĩ tới ‘có thể chuyển giáo’ ! Có thể chuyển giáo a. Hắn như thế nào không nghĩ đến đâu, mình không thể đi qua học viện của đệ đệ Vũ Chí , nhưng hắn có thể chuyển lại đây a. Nhất định có thể. Đức Lợi học viện cùng Ai Lý học viện có chương trình học đều không sai biệt lắm, lại ở cùng tinh cầu, nếu Vũ Chí yêu cầu chuyển lại đây sẽ không khó khăn lắm…… Vân Tả Ý càng nghĩ càng hưng phấn, hắn trước kia đều suy nghĩ như thế nào mới có thể đi gặp đệ đệ, mà chưa từng nghĩ tới làm cho đệ đệ đến chỗ mình. Biện pháp đơn giản như vậy hiện tại mới nghĩ đến, đúng là quá quan tâm sẽ bị loạn mà.

Phương Tuyết vốn đang ủy khuất nghe Vân Tả Ý thoái thác lí do, bị Vân Tả Ý đột nhiên kêu một tiếng‘ đúng rồi’ hoảng sợ, ngẩng đầu chỉ thấy luôn lãnh nhạt – Tả Ý ca ca bỗng nhiên kích động cực kỳ. Thật đúng là chấn kinh lớn. Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác không thoải mái, là ai? Là ai khiến cho Tả Ý ca ca để ý như vậy? Khiến cho hắn lộ ra nhiều biểu tình như vậy? Tưởng tượng đến Tả Ý ca ca ở trước mặt mình luôn luôn lạnh như băng, cơ hồ chưa từng có biểu tình gì khác, trong lòng khó chịu càng tăng lên đến nỗi nàng xúc động muốn tự tay hủy diệt người đó. Là ai chứ ? Phương Tuyết suy nghĩ suy nghĩ, nghĩ tất cả người có khả năng…… Phương Tuyết là tài nữ của học viện Hoành Vũ, trí nhớ luôn luôn tốt, thông minh lại không cần nhắc đến. Rất nhanh nàng liền theo trí nhớ khi còn bé, ở chỗ sâu trong đào ra một bóng người mơ mơ hồ hồ — thân mình nho nhỏ, mắt to màu xanh da trời, luôn một bộ dáng thực nhát gan, mỗi lần mình xuất hiện thì đều trốn sau lưng Tả Ý ca ca…… Chẳng lẽ là hắn ? Có thể lắm, dù sao hắn là người Tả Ý ca ca quan tâm nhất. Chỉ cần hắn ở bên cạnh, Tả Ý ca ca liền vĩnh viễn sẽ không nhìn đến mình. Nghĩ thế, trong lòng Phương Tuyết dễ chịu hơn, dù sao tiểu tử kia là đệ đệ của Tả Ý ca ca, không có khả năng có uy hiếp với nàng. Nhưng nếu không phải là hắn thì sao ? Lòng Phương Tuyết lại cuộn lên……

“Phương Tuyết?” khi Vân Tả Ý phục hồi tinh thần lại liền thấy Phương Tuyết đang bình tĩnh suy nghĩ chuyện gì, cho tới bây giờ chưa gặp qua một Phương Tuyết như vậy. Vân Tả Ý có điểm lo lắng.

” A, sao, Tả Ý ca ca, huynh vừa rồi nghĩ tới chuyện gì thế ?” Phương Tuyết khôi phục vẻ khờ dại, cười ngọt ngào.

” Không nghĩ đến chuyện gì.” Vân Tả Ý vội vàng nói, không thể làm cho Phương Tuyết biết mình nghĩ muốn chuyển Vũ Chí tới Ai Lý học viện. Nếu nàng biết, nhất định cũng sẽ quấn quít đòi phải chuyển tới luôn.

” Thật vậy chăng?” tiếp tục cười ngọt ngào.

” Thật sự.”

Tuy rằng Vân Tả Ý cam đoan lần nữa, nhưng trực giác Phương Tuyết tin tưởng Vân Tả Ý không nói thật. Không thể không nói, trực giác nữ nhân thật sự rất chuẩn, nhất là nữ nhân của Cao gia.

” Hihi, kia…… Tả Ý ca ca~~ huynh dẫn muội đi Ai Lý học viện chơi nhé?” trực giác của Phương Tuyết cho rằng người khiến Vân Tả Ý để ý đang ở trong học viện. Dù sao nàng vẫn là đệ tử, cho rằng đối tượng chuyện tình cảm khẳng định đều do nhận thức nhau trong học viện. Hơn nữa hai ngày trước ở Ai Lý học viện nàng thấy được không ít mỹ nữ.

” Ách, tốt, ngày mai đi thế nào?” Vân Tả Ý lại theo không kịp suy nghĩ của nàng. Vừa rồi còn không phải hỏi mình suy nghĩ gì sao, như thế nào hiện tại lại chuyển tới đi học viện chơi? Bất quá việc này không ảnh hưởng gì với mình, hiện tại cần phải làm là mau chóng đem Phương Tuyết đuổi đi.

” Vậy chắc chắn rồi nhé, Tả Ý ca ca cũng không nên thất ước nha.” Phương Tuyết cười sáng lạn, nàng nhất định sẽ tìm ra người kia.

” Ừ.” Vân Tả Ý thản nhiên gật đầu, chuyện hắn đáp ứng như thế nào sẽ thất ước đâu.

“Vậy…… Tả Ý ca ca~~ muội đi đây, huynh nhất định phải nhớ rõ nha.” Phương Tuyết khoái hoạt mở cửa đi ra ngoài, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng ca thanh thúy nàng vừa đi vừa hát xa xa.

Vân Tả Ý nhìn căn phòng được khôi phục yên tĩnh, lòng nhẹ nhàng thở ra.

chương 65 phụ tử đối thoại

Vân Hàm Phong đang vùi đầu phê duyệt trong đống văn kiện, đột nhiên hắn nghe ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, khóe miệng không tự giác ôn nhu mỉm cười. Không còn tâm tư tiếp tục để ý tới đống văn kiện đáng ghét kia, hắn đứng lên pha một ly nước cho người sắp đến, tâm tình sung sướng chờ đợi.

” cốc cốc……” Tiếng gõ cửa không ngoài sở liệu tới.

” Vào đi.” Tươi cười rạng rỡ, ánh mắt Vân Hàm Phong càng ôn nhu.

” Phụ thân.” Vân Tả Ý hướng Vân Hàm Phong chào hỏi, hắn cẩn thận nghĩ tới chuyện Vũ Chí chuyển giáo tốt nhất nên thông báo cho phụ thân. Nhưng hắn có chút lo lắng vì xem ra phụ thân cũng không thích Vũ Chí .

” Ý nhi , tới tìm ta có chuyện gì?” Vân Hàm Phong đem ly nước mới pha đưa cho Vân Tả Ý , ánh mắt nhu hòa nhìn hắn.

Vân Tả Ý tiếp nhận nhấp một ngụm, nói:” Phụ thân, ta nghĩ làm cho Vũ Chí chuyển tới Ai Lý học viện.”

Vân Hàm Phong ánh mắt trầm xuống, giả vờ làm như lơ đãng hỏi : “Sao thế ? Trường học kia không tốt sao?”

” Tốt lắm, nhưng là ta đã lâu không gặp hắn, hơn nữa cho hắn đến bên cạnh ta, ta có thể càng chiếu cố giúp hắn, ngươi cũng biết tính cách của hắn……” Nghĩ đến bộ dáng Vũ Chí vẫn chạy theo sau mình khóc nhõng nhẽo, còn có tính cách nhát gan nội hướng của hắn, Vân Tả Ý nhíu mày. Cũng không biết qua nhiều năm tuổi, hiện tại tính cách Vũ Chí có chuyển biến hay không? Hy vọng đừng giống như trước đây luôn bị người khi dễ.

“…… Ngươi có biết chuyển giáo rất phiền toái không?” Vân Hàm Phong duy trì mặt ngoài bình tĩnh. Chết tiệt, lại là tiểu tử kia, chỉ cần tiểu tử kia vừa xuất hiện, trong mắt Ý nhi liền chỉ còn lại hắn. Hắn lần trước mất rất lớn công phu mới đem tiểu tử kia đi xa, không nghĩ làm cho hắn cướp đi ánh mắt Ý nhi. Nếu để hắn cùng một trường với Ý nhi thì còn làm gì nữa, nhất là khi mình ly khai sau sinh nhật Ý nhi, nơi này sẽ chỉ có Ý nhi cùng tiểu tử kia…… Trong đầu hiện lên hình ảnh Ý nhi cùng tiểu tử kia ở chung trước đây …… Ý nhi kiệt lực trân trọng hắn…… Không nên không nên, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản.

” Đúng là rất phiền toái, nhưng Đức Lợi học viện cùng Ai Lý học viện ở chung tinh cầu, chương trình học cũng không khác nhiều lắm, vấn đề hẳn là không lớn.” Vân Tả Ý bình tĩnh phân tích.

” Ngươi không nên luôn luôn che chở hắn, trưởng thành dưới sự bảo vệ của người khác, hắn sẽ không bao giờ lớn lên được. Loại tính cách này cũng vĩnh viễn đều sửa không xong.” Vừa không ở trước mặt Ý nhi biểu hiện rõ ràng chán ghét tiểu tử kia, vừa muốn ngăn cản ý tưởng của Ý nhi , khó khăn thật chồng chất. Hơn nữa nắm giữ tất cả tư liệu về Vân Vũ Chí, hắn rõ ràng biết tiểu tử kia mấy năm nay biến hóa rất lớn, thật hoàn toàn như một người khác.

” Hắn đã tự sinh hoạt một mình rất nhiều năm, không còn vẫn dưới sự bảo vệ của ta.” Vân Tả Ý phản bác lỗ hổng rõ ràng trong lý do của Vân Hàm Phong. Hơn nữa hắn đã muốn nhận thấy Vân Hàm Phong không nghĩ cho Vũ Chí chuyển giáo, nhất thời nảy sinh tức giận.

” Nhưng là……” Vân Hàm Phong tiếp tục khuyên bảo.

” Không có nhưng là, ta nhất định sẽ cho hắn chuyển giáo. Phụ thân, ngươi vì sao luôn nhằm vào tiểu Vũ như vậy chứ? Ta biết hắn sinh ra không phải ngươi nguyện ý, nhưng hắn không có sai gì, ngươi vì sao muốn trách trên đầu hắn?” Vân Tả Ý thấy Vân Hàm Phong vẫn muốn bác bỏ quyết định của mình, áp lực bất mãn cho tới nay đều bạo phát, lạnh lùng nói ra những lời này. Quả thật, việc này luôn khiến mình nghi hoặc, phụ thân vì sao không thể thử nhận thức Vũ Chí ? Vì sao cho tới bây giờ đều lấy ánh mắt bất mãn đối đãi Vũ Chí . Hắn cũng là con của phụ thân không phải sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì không phải chính thống sinh ra mà đối đãi hắn như vậy?

” Ta……” dưới ánh mắt lạnh như băng mang theo phẫn nộ của Vân Tả Ý, những lời biện giải của Hàm Phong biến mất vô ảnh vô tung. Cẩn thận suy nghĩ một chút hắn quả thật làm hơi quá. Ý nhi chẳng qua là người anh tốt rất trân trọng đệ đệ mình, mà Vũ Chí cũng bất quá phá lệ không muốn rời xa anh. Lúc trước hành động của Vũ Chí hoàn toàn hợp tình, chính mình có phải hay không làm quá mức? Lần đầu tiên Vân Hàm Phong nhận xét lại hành vi cừu thị con mình. Bọn họ trong lúc đó cho tới bây giờ chỉ là huynh đệ thân tình, chỉ có mình vẫn đều ở vô lý ghen tuông. Có lẽ vì Ý nhi quá chú ý Vũ Chí mình mới dâng lên địch ý với con……

Nghĩ thông suốt xong, Vân Hàm Phong cảm thấy thoải mái hẳn, lại mở miệng cười đáp :” Ý nhi , là ta sai lầm rồi, ngươi giúp Vũ Chí chuyển trường đi.”

Ách …… Vân Tả Ý giật mình nhìn Vân Hàm Phong. Hắn vừa mới nói xong lời kia cũng đã có điểm hối hận. Dù sao cũng là phụ thân của mình, sao có thể cùng hắn nói chuyện vô lễ như vậy, hơn nữa hắn luôn luôn dung túng sủng nịch mình tới cực điểm, không nghĩ tới hắn cư nhiên hướng chính mình giải thích.

Vân Hàm Phong thấy Vân Tả Ý khẽ há cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra bộ dáng giật mình đáng yêu hiếm thấy, nhịn không được mở ra hai tay gắt gao ôm :” Ý nhi , ngươi nói đúng, ta trước kia quá thành kiến với Vũ Chí, về sau ta sẽ sửa.” Đối với nguyên nhân chân chính hắn căm ghét Vân Vũ chỉ có thể theo ý tứ của Ý nhi giải thích, tổng không thể nói do mình ghen tị Ý nhi đối xử quá tốt với Vũ Chí đi.

Vân Tả Ý còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đột nhiên hai cánh tay đang ôm mình buộc chặt một chút.

” Ý nhi ……” Vân Hàm Phong trầm thấp mở miệng:” Về sau…… không cần như vậy, không nên dùng loại ngữ khí xa lạ lạnh như băng này nói chuyện với ta, được không? ……”

Vân Tả Ý tuy rằng chưa hoàn toàn hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng cũng cảm thấy trong giọng nói Vân Hàm Phong bao hàm cầu khẩn cùng bị thương…… Là ta thương tổn hắn sao…… Ý tưởng này khiến cho Vân Tả Ý trong lòng đột nhiên căng thẳng không hiểu, không khỏi cũng gắt gao ôm lại Vân Hàm Phong , trịnh trọng trả lời:” Vâng.”……

Thật lâu sau.

” Thực xin lỗi.” Vân Tả Ý nói nhẹ đến không thể nghe thấy, nhưng Vân Hàm Phong khóe miệng nhịn không được hướng lên trên vài phần.

……

chương 66 nghe giảng bài

p/s: dự thính giảng = dự giờ trong lớp

quan khán = xem

Ai Lý học viện.

” Tả Ý ca ca~~ huynh dẫn muội đi xem đệ tử của huynh được không? Huynh thật giỏi a~~ đã là năm hai, người ta muốn tới năm hai còn không biết phải đợi bao lâu.” Tuyệt mỹ tiểu cô nương dùng giọng điệu mềm yếu hướng bên cạnh tuyệt sắc thiếu niên làm nũng.

Thiếu niên tựa hồ có chút không kiên nhẫn, không nói gì chỉ gật đầu, sau đó dẫn đầu đi trước ra vẻ dẫn đường.

Cô gái tựa hồ có chút bất mãn dậm chân dừng tại chỗ nhìn bóng dáng thiếu niên, nhưng nhìn đến thiếu niên đã muốn đi xa lại lập tức đuổi theo làm nũng……

Đệ tử cùng lão sư đi ngang qua đều không tự chủ dừng chân quan khán phong cảnh xinh đẹp này, thẳng đến thiếu niên cùng cô gái biến mất đều cảm thán nói:”thật sự rất xứng đôi”

Dưới tính huống dây dưa của Phương Tuyết, Vân Tả Ý cuối cùng cũng dẫn hai người đến cửa phòng của hỏa hệ ma pháp. Đột nhiên Vân Tả Ý dừng chân xoay người nói với Phương Tuyết:” Đi vào về sau, không được quấy rầy bọn họ học tập.”

Phương Tuyết hưng phấn mở to hai mắt, dùng sức gật cái đầu xinh đẹp:” Vâng, muội nhất định không quấy rầy bọn họ.” Người khiến cho Tả Ý ca ca để ý có phải hay không học trong lớp này? Đợi đi vào nhất định phải mở to hai mắt quan sát.

Vân Tả Ý thấy Phương Tuyết cam đoan xong mới đẩy cửa phòng đi vào. Trong phòng học, sư phụ cùng đệ tử đều vì hai vị khách không mời mà đến mà dừng động tác đang làm lại.

Hiện tại đang giảng bài là một lão sư chưa gặp qua Vân Tả Ý, Vân Tả Ý hướng hắn nói:” Quấy rầy một chút, có thể cho ta dự thính giảng được không?”

Lão sư vốn đang kinh diễm vì tướng mạo xuất sắc của Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết, bị Vân Tả Ý lên tiếng đánh thức, nhìn trước ngực Vân Tả Ý lộ ra thẻ sư phụ, còn có cầm trên tay bản ghi chép dự thính , gật đầu đáp:” Đương nhiên có thể, thỉnh tự mình tìm ghế ngồi.”

Lão sư không biết Vân Tả Ý nhưng đệ tử đều trên cơ bản nhận thức Vân Tả Ý , biết tuyệt sắc thiếu niên này là sư phụ của bọn Thang Mộc. Cho nên tuy rằng rất muốn ngồi kế mỹ nhân, đặc biệt khi hôm nay mỹ nhân lại dẫn theo một siêu cấp mỹ nữ nhưng bọn họ sợ hãi mấy người Thang Mộc, không dám đoạt diễm phúc của họ, nên rất tự giác nhường vị trí bên cạnh bọn Thang Mộc cho Vân Tả Ý.

Mà được bạn bè ưu ái – mấy người Thang Mộc thật dở khóc dở cười. Đánh chết bọn họ cũng không muốn ngồi với Hội trưởng a, các ngươi vì sao phải nhường chứ? Vì sao phải ly khai?

Vân Tả Ý dưới ánh mắt sợ hãi của bọn Thang Mộc đi đến bên cạnh họ nhưng không ngồi xuống ngay mà cau mày nhìn chăm chú vào bàn.

Bọn Thang Mộc lập tức phản ứng nhanh, lập tức hành động nhanh, chỉ chốc lát cái bàn liền được lau chùi sáng bóng. Không thể không nói trong khoảng thời gian này kỹ thuật lau chùi của họ đã tiến bộ rất thần tốc.

Phương Tuyết sùng bái nhìn Vân Tả Ý. Thật lợi hại a! Về sau ta cũng muốn được như vậy.

Vân Tả Ý ngắm nghía cái bàn nửa ngày như ngắm nghía tác phẩm nghệ thuật, rốt cục ngồi xuống. Điều này là sự cổ vũ không nhỏ đối với bọn Thang Mộc . Ô..ô ô…… Hội trưởng rốt cục chịu ngồi trên ghế do bọn mình lau. Phải biết rằng trước kia Hội trưởng đi kiểm tra phòng ngủ, một lần cũng không có ngồi xuống ghế do bọn họ đưa .

Sau khi ngồi xuống, Vân Tả Ý không có nói thêm câu nào, chỉ cầm bản ghi chép chăm chú vào công việc.

Vân Tả Ý không mở miệng, bọn Thang Mộc đương nhiên cũng không dám mở miệng, đều ngồi so với Vân Tả Ý còn đoan chính hơn, nghe giảng bài vô cùng nghiêm túc, làm cho lão sư kỳ quái không thôi. Khi nào thì mấy tên này đi học biến hóa ngoan ngoãn như vậy? Chẳng lẽ trình độ giảng bài của ta đột nhiên tăng mạnh, làm cho bọn họ không tự chủ bị hấp dẫn, thật sự lắng nghe?

Phương Tuyết thấy Vân Tả Ý không có ý tứ nói chuyện, cũng tuân thủ theo lời cam đoan ngoài cửa, lẳng lặng ngồi không quấy rối. Bất quá đôi mắt to lại luôn chuyển động không ngừng trong phòng học, không ít nam sinh đều bị nàng nhìn tới không còn tâm trí nào nghe giảng bài. Ánh mắt của nàng dừng lại trên người nam sinh nào, nam sinh đó bảo đảm không ra ba giây mặt liền hồng như trái táo. Nhưng mục tiêu của Phương Tuyết không phải các nam sinh này mà là nữ sinh, nhất là nữ sinh xinh đẹp. Rất nhanh Na Mạn liền tiếp nhận ánh mắt của nàng, trong lớp này nữ sinh xinh đẹp nhất dường như là nàng, nhưng Phương Tuyết rất hoài nghi, ánh mắt Tả Ý ca ca sẽ không kém như vậy chứ. Vừa thấy bộ dáng của nàng kia chỉ biết là một bình hoa, chỉ có lớn lên xinh đẹp mà không có đầu óc…… Mặc kệ, trước quan sát luôn sẽ không sai.

Vân Tả Ý hoàn toàn không có chú ý tới động tác của Phương Tuyết, còn thật sự nghe giảng bài, sau đó ghi chép. Chính là khi Vân Tả Ý ngẩng đầu, hắn phát hiện vài ánh mắt hờn giận quét vào mình.

Ân, một cái là tên ngồi cùng bàn với mình khi còn giả dạng làm Duy Gia, nhưng chắc là hắn không biết bộ dáng thật sự của mình a, sao luôn hướng nơi này xem, chẳng lẽ phát hiện điều gì sao? Còn có vài ánh mắt là thành viên liệt hỏa dong binh đoàn từng hộ tống mình, chắc là thấy người quen muốn chào hỏi đi. Vân Tả Ý không có nghĩ nhiều, lại cúi đầu thật sự ghi chép, hoàn toàn bỏ qua vài ánh mắt nhiệt liệt kia.

……

” Leng keng.Leng keng……”

Tan học, Vân Tả Ý không nghĩ ở lại lâu, sửa sang xong bản ghi chép, lạnh lùng nhìn về phía bên cạnh mấy người vẫn ngồi đoan chính. Nhìn một hồi, thẳng đến khi họ đổ mồ hôi lạnh sau lưng mới mở miệng nói:” Về sau nghe giảng bài nên thật sự nghiêm túc như thế. Nếu bị ta phát hiện các ngươi nghe giảng bài thái độ vẫn không có cải tiến sẽ không nói chuyện tốt như hôm nay đâu.”

“Vâng.” Bọn họ thở dài nhẹ nhõm, rốt cục tránh được một kiếp.

Vân Tả Ý nhìn quanh phòng học một vòng, lại hỏi:” Mạc Phi đâu, hắn vẫn không đi học sao?”

” Không phải, mấy ngày nay hắn đều đi học, chẳng qua không ở lớp này, hắn ở lớp phong hệ ma pháp.” Thang Mộc vội vàng giải thích nói.

“Ừ, vậy ta đi xem hắn.” Vân Tả Ý có chút kỳ quái, hắn chịu đi học sao? Chẳng lẽ mình khuyên bảo có hiệu quả? Nhưng hình như không giống a, vẫn là nên đi xem, hy vọng không phát sinh vấn đề mới nữa.

Vân Tả Ý vừa xoay đầu liền thấy Phương Tuyết mắt to nhìn hắn,” Chúng ta đi thôi, đi phong hệ.”

” Tốt, Tả Ý ca ca~~ huynh nói chẳng lẽ là đi đến lớp của Mạc Phi?” Phương Tuyết đặc biệt cảm thấy hứng thú với tên đệ tử dám giỡn mặt Tả Ý ca ca.

” Không sai.” Vân Tả Ý không nghĩ giải thích nhiều, nói có lệ.

Vân Tả Ý vừa đi ra phòng học chợt nghe đến tiếng kêu :”Chờ một chút.” xoay người nhìn về phía người gọi, chờ hắn nêu lí do.

” A, ha ha, Vân thiếu gia, đã lâu không thấy.” Âu Lý hơi bối rối chào hỏi Vân Tả Ý.

” Ân, đã lâu không thấy.” Vân Tả Ý vẫn nhìn chằm chằm Âu Lý chờ hắn nói tiếp.

Đáng tiếc Âu Lý vừa rồi vì muốn đuổi theo Vân Tả Ý mà nhất thời xúc động, hiện tại lại bị Vân Tả Ý nhìn chằm chằm, khẩn trương tới cực điểm, hắn hoàn toàn nghĩ không ra nên nói cái gì. Không khí chậm rãi có điểm xấu hổ.

” Tả Ý ca ca~~, hắn là bằng hữu của huynh sao?” Phương Tuyết tò mò nhìn Âu Lý.

Vân Tả Ý gật gật đầu, mặt không thay đổi.

Âu Lý bị Phương Tuyết giúp, cảm giác khẩn trương cũng biến mất không ít, thấy cô gái xinh đẹp vẻ mặt tò mò xưng hô thân mật với Vân Tả Ý, mang theo đề phòng nhưng vẫn giữ lễ chào hỏi:” Chào tiểu thư, ta gọi là Âu Lý, xin hỏi nàng là……”

Phương Tuyết thấy thế trả lại lễ nghi gia tộc, cười nói:” Chào ngươi, ta gọi là Cao Phương Tuyết, là Tả Ý ca ca……” ngẩng đầu nhìn lén thái độ Vân Tả Ý, thấy Vân Tả Ý không có ý tứ ngăn cản, nàng vui vẻ nói:” Là vị hôn thê của Tả Ý ca ca.” Tuy rằng bây giờ còn không phải, nhưng là rất nhanh sẽ phải.

Âu Lý chỉ cảm thấy thanh âm ngọt ngào của Phương Tuyết như tiếng sấm bên tai, trong đầu cái gì đều không muốn nghĩ đến, chỉ có những từ kia …… Vị…… Hôn…… Thê…… Ba chữ không ngừng quanh quẩn.

“…… Âu Lý đội trưởng……” Mơ hồ truyền đến thanh âm quen thuộc thức tỉnh Âu Lý, vô ý thức ngẩng đầu nhìn về người đó.

Vân Tả Ý thấy sắc mặt Âu Lý đột nhiên trắng bệch có điểm không đúng, kêu gọi vài tiếng mới gặp Âu Lý phản ứng, bất quá cặp mắt kia vẫn còn trống rỗng.

” Ngươi không sao chứ?”

” Không…… Ta không sao. Ta, ta còn có việc, đi trước.” Âu Lý vội vàng nói xong cũng không dám nhìn Vân Tả Ý, xoay người rời đi.

Vân Tả Ý nhìn Âu Lý vội vàng đi, bóng dáng lảo đảo, thủy chung cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nghĩ không ra chỗ nào không đúng. Nếu nghĩ không ra vậy không nghĩ, đây là việc tư của người khác không phải của mình.

chương 67 đêm

” Tả Ý ca ca~~ huynh nói muốn dẫn người ta đi chơi, sao bây giờ còn chưa đi?” Ngọt ngào thanh âm làm nũng nói. Phương Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn. Thật là, Tả Ý ca ca rõ ràng nói xem xong Mạc Phi kia sẽ dẫn nàng đi chơi, nhưng khi thấy người nọ xong, Tả Ý như thất thần luôn, nãy giờ chỉ đi vòng vòng trong học việncũng không phát hiện. Có chuyện gì không đúng sao? Nàng không cảm thấy được a, tên kia vẫn rất thật sự nghe giảng bài mà.

A, bị Phương Tuyết bừng, Vân Tả Ý nhìn nhìn chung quanh, nhớ lại lời của Phương Tuyết, quả thật hắn lúc trước dường như có đáp ứng yêu cầu dẫn nàng đi du ngoạn.

Vân Tả Ý cúi đầu nhìn về Phương Tuyết, hỏi:” Ngươi muốn đi chơi chỗ nào?”

Phương Tuyết oai đầu đáng yêu tự hỏi một hồi, đột nhiên lộ ra hưng phấn tươi cười:” Tả Ý ca ca~~, huynh dẫn người ta đi dạo phố đi.”

Hai kiếp làm người đều không cùng sinh vật giống cái cuống quá phố xá, Vân Tả Ý không biết trong đó khủng bố ra sao, mặt không chút thay đổi rõ ràng đáp ứng rồi.

” Da, Tả Ý ca ca huynh thật tốt!” Phương Tuyết hoan hô cao hứng phấn chấn, cũng không biết là nàng cố ý hay do kìm lòng không được, ôm cánh tay Vân Tả Ý.

Lại lâm vào suy nghĩ về hành vi kỳ quái của Mạc Phi, Vân Tả Ý không đề phòng bị Phương Tuyết ôm tay chặt, Vân Tả Ý cau mày muốn rút tay ra vài lần nhưng không thành. Hắn phát hiện thân thể ốm yếu vừa không có vũ lực, vừa nhiều bệnh không tranh nổi với cánh tay nhìn như nhỏ xinh mảnh khảnh của Phương Tuyết. Đối với phát hiện này, Vân Tả Ý dị thường tức giận quát khẽ:” Phương Tuyết, buông tay ra.”

” Không buông, muội muốn ôm…… Chẳng lẽ Tả Ý ca ca chán ghét muội như vậy sao?” Phương Tuyết nhìn Vân Tả Ý đang phẫn nộ, ánh mắt ẩn giấu lóe sáng một chút sau đó khôi phục lại bình thường, giương đôi mắt muốn lã chã chực khóc.

” Không có.” Vân Tả Ý đông cứng, hắn chán ghét thì thế nào, có thể nói đi ra sao. Trước mặt, người này chính là vị hôn thê của hắn, về sau sẽ là vợ, hơn nữa xem bộ dáng nàng hiện tại lập tức sẽ muốn khóc, người không biết còn tưởng rằng hắn khi dễ nàng nữa chứ. Quên đi, coi như vì thích ứng cuộc sống sau này làm chuẩn bị một chút đi. Vân Tả Ý quyết định phớt lờ cánh tay đang vòng quanh tay mình kia.

” Tả Ý ca ca huynh tốt nhất~~” Phương Tuyết yêu kiều cười, nhưng sao trong nụ cười như ẩn ẩn có một tia đắc ý ? Vân Tả Ý cảm thấy hẳn là mình nhìn lầm rồi.

” Tả Ý ca ca~~, chúng ta đi thôi.” Phương Tuyết cười tủm tỉm nói, thân mình lại nhích gần một chút.

Bỏ qua, bỏ qua, Vân Tả Ý tự thôi miên mình nói, làm bộ không thấy được Phương Tuyết dựa vào, lạnh lùng gật đầu…… Đột nhiên Vân Tả Ý động tác cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục bình thường. Trời ạ, ai có thể nói cho hắn biết cái vật mềm nhũn gì đó vừa cọ cọ ở cánh tay hắn là cái gì a……

……

Ở sau gốc đại thụ, một cô gái xinh đẹp nho nhã đang lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết càng đi càng xa. Sắc mặt tái nhợt không giống người thường. Ánh mắt gắt gao nhìn xuống cánh tay Vân Tả Ý cùng Phương Tuyết dây dưa, cắn chặt hai môi cho đến khi chảy máu……

……

Hoàng hôn.

Rốt cục về đến nhà, Vân Tả Ý cơ hồ đứng không vững nữa. Hắn thật sự không biết nguyên lai bồi nữ nhân đi dạo phố là một sự kiện siêu mệt mỏi như vậy. Tuy rằng hắn không cần mua đồ vật gì, chỉ cần đi theo phía sau Phương Tuyết, ngẫu nhiên gật đầu vài cái khi Phương Tuyết hỏi ý kiến hắn là có thể. Nhưng là…… Thật sự mệt mỏi quá.

Trái lại Phương Tuyết hoàn toàn khác Vân Tả Ý . Tinh thần hưng phấn nhìn không ra đã muốn đi một ngày trời :” Tả Ý ca ca, hôm nay thật vui vẻ a, về sau huynh dẫn muội đi dạo phố nữa nhé?”

Nghe được thanh âm ngọt ngào kia, Vân Tả Ý cứng đờ, nghiêm mặt không nói gì.

” Ý nhi , ngươi đã trở lại.” Vân Hàm Phong nghe tin Vân Tả Ý đã trở về, vội vàng từ trên lầu chạy xuống, không nghĩ mới một ngày không gặp người ta đã tiều tụy mỏi mệt như vậy. Ánh mắt không khỏi nheo lại vài phần, lại nhìn đến một đống gói đồ lớn nhỏ trong phòng đã sáng tỏ chuyện gì xảy ra.

” Ân, ta đã trở về.” Vân Tả Ý nhìn đến Vân Hàm Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp:” Phụ thân, ta lên lầu trước.”

” Mau đi đi.” Vân Hàm Phong nhìn bộ dáng Vân Tả Ý mà đau lòng, nhưng bên cạnh có người ngoài không thể biểu hiện quá phận. Bất quá ai cũng đều có thể cảm thấy trong giọng nói ẩn chứa ấm áp .

” Vâng ” Vân Tả Ý hướng Vân Hàm Phong gật đầu chào, bất chấp mặt khác đi thẳng lên lầu về phòng ngủ. Hắn thật sự quá mệt mỏi, hiện tại rất cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Khi Vân Tả Ý biến mất sau hàng hiên, Vân Hàm Phong quay đầu nhìn về Phương Tuyết biến thành khách sáo, trong đó còn gia tăng vài phần lạnh lùng.

” Dượng.” Phương Tuyết vốn lòng mang sợ hãi với người dượng uy nghiêm lạnh như băng. Hiện tại bị Vân Hàm Phong nhìn chăm chú như vậy càng cảm thấy được không được tự nhiên.

” Phương Tuyết, mệt mỏi liền sớm đi nghỉ ngơi đi. Nếu cần gì có thể đi tìm Diệp Đàn.” Qua thật lâu sau Vân Hàm Phong thản nhiên mở miệng, bởi vì tức giận Phương Tuyết làm cho Vân Tả Ý vất vả, cho nên ngay cả lời khách sáo hỏi Phương Tuyết có dùng bữa tối hay không đều tỉnh lược, trực tiếp dùng Diệp Đàn đưa vào.

“Vâng, cám ơn dượng.” Phương Tuyết nhu thuận gật đầu.

” Ta đây đi trước.” Vân Hàm Phong sau khi nói xong liền lên lầu, hắn mau chân đến xem Ý nhi , không biết Ý nhi có không thoải mái không?

Vân Hàm Phong đi đến trước cửa phòng Vân Tả Ý, phát hiện cửa không khóa trái. Hắn do dự một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đẩy rất nhẹ nhàng. Trong phòng bởi vì không bật đèn mà có vẻ âm u. Vân Hàm Phong lặng yên nhìn bóng dáng đang nằm trên giường. Đi vào mới phát hiện người trên giường đã sớm ngủ say, xem ra hôm nay thật mệt chết hắn, mới một lúc như vậy liền ngủ say.

Vân Hàm Phong thâm tình quyến luyến lẳng lặng nhìn Vân Tả Ý,. Theo thon dài làn mi hơi anh khí đến cái mũi thẳng cao, theo đôi mắt nhắm chặt đến đôi môi trơn bóng…… Trời không biết khi nào thì tối xuống, nhưng cũng không ảnh hưởng tầm mắt Vân Hàm Phong. Đôi mắt như băng màu lam tựa hồ bị đêm tối phủ thêm một tầng bóng ma, so với bình thường tối sầm rất nhiều, nhưng vẫn rung động lòng người.

Bầu trời sao nháy ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lén tình huống trong phòng. Khi nó nhìn đến thời điểm hai bóng đen cùng trùng nhau, vội vàng kéo mây đen ngượng ngùng tránh ở mặt sau……

Vân Hàm Phong hôn Vân Tả Ý mềm nhẹ tựa như cánh bướm, thật cẩn thận nụ hôn mang theo ôn nhu. Dần dần hắn không hề thỏa mãn chỉ hôn môi, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm qua làn môi mê người đỏ mọng, vài lần hướng miệng Vân Tả Ý tìm kiếm, ý đồ “đen tối” đều do Vân Tả Ý ngủ say mà chấm dứt. Vân Hàm Phong có chút căm giận khẽ cắn bên miệng đôi môi đỏ mọng, lập tức tỉnh ngộ lại, cảnh giác ngẩng đầu nhìn mắt Vân Tả Ý , xác định Vân Tả Ý vẫn đang ngủ say mới yên tâm hôn tiếp, nhưng động tác càng thêm cẩn thận……

chương 68 yến hội sinh nhật

Ngày mới lại đến. Sáng sớm, người dân rất kỳ quái phát hiện tổng hành dinh Thiên Hành lữ quán đã muốn ngừng kinh doanh rất nhiều ngày hôm nay cư nhiên mở cửa. Thiên Hành lữ quán ở trên đại lục đều bài danh lữ *** hàng đầu, trong đó tổng *** lại thiết trí mỹ lệ nhất, diện tích lớn nhất. Các quý tộc các quốc gia đều đã xem lời mời khách của Thiên Hành lữ quán mà tự hào, coi như tượng trưng cho thân phận, nhất là tổng ***. Ngay cả hoàng tộc chiêu đãi ngoại quốc đều lấy bao hạ Thiên Hành lữ quán biểu hiện thực lực của một nước, bất quá dù là quốc gia cường đại nhất cũng không có bao hạ toàn bộ khách sạn, chỉ bao một tầng…… Tổng *** có thể nói là ngày vô ngàn vàng. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là ước chừng mười ngày nay, Thiên Hành lữ quán đột nhiên tuyên bố ngừng kinh doanh, sau đó liền đem tất cả khách quý đang ở tại lữ quán, không biết dùng thủ đoạn gì, toàn bộ thỉnh đi ra ngoài. Lúc sau thật sự bế quan không tiếp khách. Một lần đóng cửa liền đóng gần mười ngày, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Các thế lực nhìn đến tình huống dị thường này cũng không yên tâm bí mật phái tới mật thám, nhưng bất kể cái gì cũng không tra đến, nhất thời lòng người càng thêm hoảng sợ……

Hôm nay sáng sớm ngủ dậy, mọi người liền phát hiện đại môn lữ quán mở rộng ra, tựa hồ so với trước kia càng thêm trang nghiêm mỹ lệ và có rất nhiều biến hóa. Đầu tiên, thảm trải trước cửa Thiên Hành lữ quán thay đổi. Những đường cong hay giống như đồ án văn tự màu đen tuyền thêu đầy phía trên thảm màu đỏ, trải dọc theo từ trước cửa liên miên không dứt đến sâu trong lữ quán. Tuy rằng mọi người đều xem không hiểu, nhưng cũng mơ hồ đoán được kia hẳn là huy chương gia tộc linh tinh gì đó.

Tiếp theo tất cả địa phương của lữ quán đều dường như trát phấn một lần, rất nhiều lão nhân cảm thấy hiện tại Thiên Hành lữ quán so với bọn hắn nhìn trước giờ hầu như càng muốn sáng chói mắt.

Sau đó chính là những tiểu thư đứng trước cửa lữ quán tiếp khách. Nếu nói trước kia phục vụ nữ xem như xinh đẹp, như vậy hiện tại là các mỹ nữ quốc sắc thiên hương. Mười sáu đại giai nhân quốc sắc thiên hương mặc thống nhất chế phục màu đen chỉnh tề đứng thành hai hàng hai bên. Chưa từng gặp qua loại trang phục có hình thức lạ như thế, hoàn mỹ buộc vòng quanh các đường cong mê người của các nàng. Màu đen khiến cho các nàng thật sự sang trọng, làm người ta không dám dễ dàng khinh nhờn. Mười sáu người động tác đồng dạng, mỗi một tươi cười mỗi một bước chân đều hoàn mỹ không thể chê, có thể thấy các nàng đã được huấn luyện rất chuẩn.

Người qua đường số một :” Thiệt nhiều mỹ nữ a, thật sự chưa thấy qua nữ nhân so với các nàng còn đẹp hơn, ngay cả lần trước nhìn đến quý phu nhân được xưng đệ nhất kinh thành cũng không tuyệt mĩ như vậy…… Kỳ quái, giai nhân như vậy sao chỉ là tiểu thư tiếp khách ? ……”

Người qua đường số hai :” Chậc chậc, gia tộc nhà ai phô trương lớn như vậy nha? Xem ra giống như đã bao hạ toàn bộ Thiên Hành lữ quán, dù là cường quốc đệ nhất đại lục cũng không làm được chuyện này a…… Ân, xem bộ dáng đồ án kia tựa hồ là một gia tộc, nhưng chưa từng nghe qua có đại thế lực gia tộc như thế a.”

Người qua đường số 3: ……….

…..Trăm điều khó hiểu không lời giải đáp…..

……

Ở góc âm u thỉnh thoảng có chút bóng người hiện lên, cho dù hai bóng người ngẫu nhiên chạm mặt nhau cũng không như bình thường rút đao động kiếm, chỉ sửng sốt một chút liền làm tiếp chuyện của mình. Bọn họ muốn đem tin tức này mau chóng báo cho chủ nhân mỗi người.

Theo thời gian trôi qua, thái dương cao cao bắt tại không trung. Trước cửa Thiên Hành lữ quán cũng tụ tập rất nhiều xe ngựa khác biệt mỹ lệ, nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là huy chương trên các xe ngựa đều vẻ những văn tự hay hình dạng kỳ quái, chưa hề thấy bao giờ. Xe ngựa ngừng lại, từ bên trong đi ra không một người nào … không … là long trong phượng, phong độ xuất chúng, tao nhã, quý phái bức người, khí phách thiên thành…… Tóm lại chỉ có từ ngữ “đại nhân vật” để hình dung bọn họ, hơn nữa thể hiện càng thêm hoàn mỹ. Nhưng vấn đề là …… Bọn họ người xem một người cũng không nhận thức các “đại nhân vật” kia. Mọi người vốn nhìn đến đại phô trương như vậy, nghĩ muốn nhận xem là đại nhân vật nào đến đây, có khi có thể thấy được như quốc vương công chúa các loại. Đó là thiên đại vinh hạnh a. Lúc sinh thời rất nhiều bình dân muốn chiêm ngưỡng đến thiên dung hoàng tộc đều nghĩ muốn cũng không đến được. Nhưng hôm nay làm cho bọn họ tuyệt đối không ngờ chính là những người này một người cũng không nhận thức, đừng nói đến hoàng tộc, ngay cả một tiểu quý tộc đều không có……

Trước cửa các tiểu thư tiếp khách lại không nghĩ như vậy. Các nàng từ lúc nhìn thấy người từ trong xe ngựa đi ra đều bắt đầu tim đập gia tốc. Aa, đây là tổng giám đốc của Viêm Vũ tập đoàn a, nghe nói trước mắt chưa vợ, siêu cấp kim cương Vương lão gia a. Tiểu thư tiếp khách xem trong mắt đều nhanh tròn thành hình trái tim. Bất quá theo ngàn vạn người cạnh tranh tuyển chọn để được đứng tại vị trí này, tố chất của các nàng không thể nghi ngờ. Cho nên cho dù đang hoa mắt si mê, các nàng vẫn duy trì hoàn mỹ lễ nghi, trên mặt mỉm cười hoàn mỹ như trước làm cho người ta nhìn tới liền thể xác và tinh thần thư sướng, tìm không ra chút đang hoa mắt si tình.

Viêm Vũ tập đoàn tổng giám đốc Viêm Phi xuống xe, sửa sang lại lễ phục, sau khi đánh giá Thiên Hành lữ quán, tiếp nhận trợ lý đưa lên thiếp mời, mới ổn trọng cất bước đi vào Thiên Hành lữ quán. Các tiểu thư thấy Viêm Phi đi tới, liều mạng áp chế tim đập càng lúc càng nhanh, chỉnh tề hơi hơi xoay người hành lễ chào khách, dùng giọng nói thanh thúy ngọt ngào:” Viêm tổng, hoan nghênh quang lâm.”

Viêm Phi lễ phép gật đầu thăm hỏi, sau đó đưa thiếp mời, một tiểu thư tiến lên tiếp nhận, kiểm tra qua lại rồi mới cười nói :” Viêm tổng, xin đi theo ta.”

Viêm Phi gật đầu mang theo trợ lý theo sau.

Nhìn bóng dáng Viêm Phi biến mất, các tiểu thư tiếp khách không khỏi một trận mất mác, bất quá các nàng mất mác liền biến mất vô tung vô ảnh, bởi vì:

” Tiễn tổng, hoan nghênh quang lâm.” gia chủ của Tiễn thị aaa……

” Vương tổng, hoan nghênh quang lâm.” các tiểu thư nhìn cho đã mắt thần tượng giỏi giang quyến rũ trước mặt, Vương Liễu Nghiên, nữ thần tượng của toàn bộ liên minh a, ta thật sự thấy nàng……

” Thiên thiếu gia, hoan nghênh quang lâm.” Phải hôn mê, phải hôn mê thôi, trước mặt thật sự là danh xưng “Tình nhân đại chúng” – Thiên thiếu gia sao? Cực kỳ đẹp trai a.

Đại biểu Thiên Lâm tập đoàn – Thiên Thiếu Thành chú ý tới các tiểu thư đang nhìn mình chăm chú, lúc đưa ra thiếp mời không quên chức trách là “Tình nhân đại chúng” của hắn, nháy ánh mắt quyến rũ các nàng.

Chết, chết liền ~~~ các tiểu thư tiếp khách nhất thời đều bị siêu đại tình nhân khiến cho đỏ ửng mặt, mị nhãn như tơ mơ màng. Chỉ có một tiểu thư đối với loại hình tượng này không bị ảnh hưởng, tỉnh táo lại tiến lên tiếp nhận thiếp mời.” Thiên thiếu gia, xin theo ta đến.”……

……

Tóm lại, ngày này, các tiểu thư tiếp khách quá thực phấn khích.

……

Vân Tả Ý từ học viện vội vàng trở lại trang viên.

” Đại thiếu gia, lão gia đang ở phòng của ngài, quần áo của ngài đã chuẩn bị xong.” Diệp Đàn báo cáo.

” Đã biết.” Vân Tả Ý gật đầu, hướng phòng ngủ đi đến.

Mở cửa phòng, vừa nhìn đến người bên trong Vân Tả Ý ngây ngẩn cả người.

” Làm sao vậy?” Vân Hàm Phong thấy Vân Tả Ý mở cửa xong cũng không tiến vào, chỉ lăng lăng nhìn hắn, có chút kỳ quái hỏi.

” A, không…… Không có gì.” Vân Tả Ý rất nhanh phục hồi tinh thần lại. Đánh chết hắn cũng sẽ không nói bởi vì vừa rồi nhìn đến Vân Hàm Phong mặc lễ phục chính thống mà thất thần. Điều này làm sao hắn dám nói a. Một người nam nhân xem nam nhân khác xem ngây ra người. Bất quá, Vân Tả Ý lại nhìn thoáng qua Vân Hàm Phong. Gương mặt hoàn mỹ tựa như nghệ thuật gia điêu khắc tỉ mĩ đi ra; tỉ lệ dáng người cực chuẩn; một thân lễ phục màu đen trang trọng khiến hắn càng thêm cao quý u nhã; màu lam trong mắt lạnh như băng nhưng nhìn Vân Tả Ý lại ôn nhu…… Hắn thật là phụ thân của ta sao? Vân Tả Ý có chút buồn bực. Có ai phụ thân lớn lên trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy a. Sinh con lớn như ta, hắn hẳn là xem như trung niên, tại sao vẫn còn giữ bộ dáng thanh niên tuấn mỹ như vậy?

Vân Hàm Phong kỳ quái nhìn Vân Tả Ý dường như đang có điểm không vui. Chẳng lẽ bởi vì hôm nay phải tham dự lễ sinh nhật sao? Vân Hàm Phong nhướng mày:” Ý nhi, lễ phục ta chuẩn bị tốt lắm, nhanh lên thay đổi đi, làm cho khách đợi lâu cũng không tốt.” Nói xong đứng dậy ra ngoài, nghĩ muốn để Vân Tả Ý thay quần áo.

Không biết vì cái gì tâm tình đột nhiên đồi bại, Vân Tả Ý hiện tại nhìn gì cũng không thuận mắt, nhìn đến Vân Hàm Phong, không chút nghĩ ngợi đã nói:” Ngươi đi đâu a, tại đây chờ ta.”

” Ách, chính là, Ý nhi , ngươi phải thay quần áo a.” Vân Hàm Phong ngây ngẩn cả người.

” Thay quần áo? Ta…… Ta thay quần áo với ngươi ngồi ở đây có cái gì quan hệ? ” Vân Tả Ý lúc này mới nhớ đến Vân Hàm Phong nói gì đó, bất quá hiện tại tâm tình không tốt, hắn thật sự thực không được tự nhiên. Bình thường căn bản không có khả năng chưa suy nghĩ đã nói ra lời như vậy. Sau khi nói xong chính mình cũng sửng sốt.

Vân Hàm Phong đầu tiên bị lời nói của Vân Tả Ý hoảng sợ, tiếp theo nhìn đến Vân Tả Ý cũng một bộ dạng ngơ ngác, nháy mắt hiểu được, nhịn không được có chút muốn cười. Ý nhi của hắn thật đáng yêu :” Ý nhi , ta nên đi ra ngoài chờ ngươi tốt hơn.”

Vân Tả Ý vốn nghĩ muốn thuận theo đáp ứng, nhưng nhìn đến ý cười giấu không được trong mắt Vân Hàm Phong , lời nói đáp ứng vừa tính vọt ra lại biến đổi :” Không cần, ngươi ngay tại đây.”

chương 69 thay quần áo

p/s: thí thí = mông (ở đây nói chữ “mông” nghe phô quá nên mình đổi sang chữ “thí thí” hay dùng trong phụ tử văn. Tiếng Hán Việt là “kiều đồn” nhưng nghe không hay bằng “thí thí”, mình thích “thí thí” hơn)

dục hỏa = ngọn lửa dục vọng

Vân Hàm Phong thần sắc có chút cứng ngắc, trong lòng lại mâu thuẫn, muốn lưu lại hay không? Có thể nhìn Ý nhi thay quần áo là cơ hội ngàn năm một thuở, nhưng mình có thể chịu đựng được sao? Vân Hàm Phong lần đầu tiên đối với định lực bản thân sinh ra không tự tin…… Ngay tại Vân Hàm Phong lâm vào mâu thuẫn ‘lưu hay không lưu’, Vân Tả Ý đã bắt đầu cởi.

Ngón tay tinh tế thon dài nhẹ cởi bỏ đồng phục hội trưởng, rộng thùng đồng phục màu đen không có gì trở ngại, cực kỳ tự nhiên trượt xuống…… Quần áo kia giống như rơi xuống trong lòng Vân Hàm Phong, tim không khỏi đập nhanh……

Vân Tả Ý trước kia chưa bao giờ thay quần áo trước mặt người khác . Bởi vì chưa khai quá tiền lệ cho nên dưỡng thành thói quen khi thay quần áo nhất định phải ở chốn không người thay. Chuyện tình lần này coi như đánh vỡ lệ thường. Đợi cho chân chính bắt đầu thoát y, Vân Tả Ý trừ bỏ khi bắt đầu có điểm không được tự nhiên, một lát sau cũng hiểu được không có gì. Thật sự không có gì, trừ bỏ bên cạnh có thêm người bàng quan xem, thay quần áo không có gì khác biệt. Động tác Vân Tả Ý biến tự nhiên hẳn, thoát y tốc độ cũng nhanh không ít, tay di động đến áo sơ mi. Mỗi khi cởi bỏ một nút thắt Vân Hàm Phong hô hấp liền ồ ồ chia ra, làn da trắng nõn nhẵn nhụi cũng theo một tấc tấc lỏa lồ trong tầm mắt Vân Hàm Phong…… Vân Tả Ý cởi xong áo sơ mi, trên thân trần trụi lập tức rơi vào ánh mắt nóng cháy của Vân Hàm Phong ……

Trắng nõn ngực hơi hơi phập phồng, thắt lưng tinh tế mềm mại, da thịt bóng loáng như sữa như bạch ngọc, hai điểm đỏ sẫm trước ngực càng thêm hấp dẫn, làm cho không khỏi nghĩ muốn ngậm vào miệng hảo hảo yêu thương…… Vân Hàm Phong nhìn đến miệng khô lưỡi khô, phía dưới thân thậm chí đều nổi lên phản ứng. Nhưng cái này cũng chưa tính là gì, bởi vì tay Vân Tả Ý đã muốn chuyển tới quần trong còn sót lại trên người……

” Rầm ” phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng đổ, Vân Tả Ý chấn kinh nhìn lại. Nguyên lai vừa rồi là Vân Hàm Phong đột nhiên đứng lên, động tác quá lớn khiến cho tiếng vang.

” Phụ thân?” Vân Tả Ý nghi hoặc nhìn Vân Hàm Phong .

” Ách, ha ha, ta có việc, đi ra ngoài chờ ngươi.” Vân Hàm Phong xấu hổ vội vàng nói xong bỏ chạy.

Sao vậy chứ ? Vân Tả Ý lăng lăng nhìn cánh cửa bị đóng sầm mạnh mẽ.

Ra phòng ngủ Vân Hàm Phong rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong đầu cũng không tự giác hồi tưởng vừa mới nhìn đến…… Cặp đùi mềm dẻo thon dài, hai thí thí cao tròn, còn có cái kia lẳng lặng nằm ở giữa bụi cỏ mềm mại của nam nhân…… Vân Hàm Phong vội vàng đánh gảy suy nghĩ của mình, lại phát hiện dục hỏa không có biến mất, lại vì vừa mới hồi tưởng cảnh tượng trong đầu mà có xu thế lớn hơn. Cố gắng một lúc sau, ý thức được chỉ dựa vào nghị lực không thể biến mất dục hỏa mãnh liệt kia, đành phải trở về phòng ngoan ngoãn đi tắm nước lạnh.

…..

Phủ công tước Ngải Lan.

Ngải Lan là một dòng họ nổi danh lừng lẫy, dòng họ từng vì thành lập Ti Lâm đế quốc lập hạ công lao hãn mã. Hơn nữa Ngải Lan gia tộc vẫn luôn có người tài ba đi ra, mỗi một người đều ở đế quốc chiếm địa vị cao. Đời Ngải Lan gia chủ hiện tại giữ chức Tể tướng, ủng hộ đại hoàng tử Âu Lý Ti Lâm, hơn nữa Ngải Lan công tử Ngải lan Đề Bản là bạn chơi từ nhỏ của đại hoàng tử.

” Tử Trúc, ngươi muốn đi đâu?” Ngải Lan Đề Bản, cũng chính là thanh niên cùng đi với Tử Trúc ở Thiên Hành lữ quán, vẻ mặt hứng thú hỏi.

” Không có.” Tử Trúc lãnh nghiêm mặt trả lời.

” Thiết, lừa ai a. Ta chưa từng gặp qua ngươi trịnh trọng thay quần áo như vậy. Ngay cả khi ta dẫn ngươi đi diện kiến hoàng đế bệ hạ, khuyên ngươi đổi một bộ quần áo chính thức ngươi cũng chưa để ý. Ngươi muốn đi đâu? Muốn làm long trọng như vậy là tham gia yến hội hay là đi hẹn hò ?”

” Yến hội.” Tử Trúc nhìn vẻ mặt vô lại vô cùng của Đề Bản, động tác vẫn không ngừng mặc lễ phục phiền phức…… Một lát sau chú ý tới Đề Bản nhìn hắn giống như mê gái sắp chảy nước miếng, hắn đương nhiên biết Đề Bản không phải nhìn mình chảy nước miếng, nhíu chặt mi hỏi:” Lại có chuyện gì?”

” A, ha ha, Tử Trúc a. Quần áo này ngươi lấy từ đâu tới a? Thực uy phong a. Hôm nào cho ta một bộ đi.” Nói xong còn không đã ghiền đi lên sờ soạng. Ân, xúc cảm kỳ dị quá, bóng loáng không giống vải dệt nhưng thật thoải mái .

Tử Trúc mày mặt nhăn càng nhiều:” Đây là gia tộc phục sức, không thể cho ngươi.”

Đề Bản nghe xong âm thầm lưu tâm, hắn cho đến bây giờ vẫn tra không ra gia tộc của Tử Trúc, có lẽ đây là cơ hội. Lập tức làm duyên nghiêm mặt hỏi :” Trúc~~~ cử hành ở đâu vậy ? Có thể mang ta đi theo không ?”

Tử Trúc nghe tiếng nài nỉ không khỏi muốn nổi da gà, cả giận nói:” Ta không phải nói không được dùng loại âm thanh này nói chuyện với ta sao, ngươi như thế nào lại tái phát?”

” Ha ha, Tử Trúc, chỉ cần ngươi mang ta đi theo, ta liền tuyệt đối không dùng nữa.” Đề Bản ngây ngô cười lấy lòng.

Tử Trúc cau mày nhìn Đề Bản một hồi mới mở miệng :” Ngay tại tổng *** Thiên Hành lữ quán cử hành, về phần mang ngươi đi theo……” Tử Trúc trầm ngâm.

Đề Bản nghe xong nhãn tình sáng lên. Hắn đã sớm biết chuyện Thiên Hành lữ quán thần bí ngừng kinh doanh, buổi sáng hôm nay lại kỳ quái mở cửa, xem giống như phải chuẩn bị một yến hội long trọng. Nhưng các đại nhân vật của đế quốc một người cũng không mời, những người được mời thì cho tới bây giờ đều chưa thấy qua, khí độ của bọn họ lại không giống tiểu nhân vật. Các thế lực đã mất thiên đại khí lực đều không tra ra lai lịch những người đó. Cha hắn thân là Tể tướng đương triều, đang ở trong hoàng cung cùng quốc vương sốt ruột đâu, không nghĩ tới bên cạnh mình còn có một người được mời đến. Đề Bản càng đề cao phán đoán thân phận của Tử Trúc. Lần này nhất định phải đi theo, nói cái gì cũng muốn biết rõ ràng về Tử Trúc, hơn nữa hắn có dự cảm sau lưng yến hội cất dấu một thiên đại bí mật…… Đề Bản đang nghiêm mặt, biểu tình càng thêm nhiệt liệt.

Tử Trúc cuối cùng bởi vì không ngăn cản được ánh mắt chờ mong đáng thương của Đề Bản, gật đầu đáp ứng. Cử hành lễ mừng sinh nhật ở tinh cầu này chắc sẽ không bày ra công nghệ kỹ thuật cao gì đó, hơn nữa khi bọn họ nói chuyện đều sẽ dùng ngôn ngữ của liên minh, người trên tinh cầu này nghe không hiểu.

” Da, A ha ha…… Thật sự rất cảm ơn ngươi. Tử Trúc, ngươi thật sự là phúc tinh của ta……” Đề Bản cao hứng cười khen ngợi không dứt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngừng cười lại, thật cẩn thận nhìn Tử Trúc.

” Lại làm sao vậy?” Tử Trúc đang thắt nơ, nhìn đến bộ dáng cầu người rõ ràng của Đề Bản, không kiên nhẫn hỏi.

” Ha ha, a, cũng không có gì, ta chính là…… hỏi ngươi, có thể không…… mang theo một người nữa?” Đề Bản vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt Tử Trúc.

” Hừ, ngươi muốn dẫn liền dẫn theo đi, dù sao cũng đã muốn đem ngươi thêm một người cũng không sao. Nhanh kêu hắn đến, ta chuẩn bị quần áo cho các ngươi. Nhớ kỹ, các ngươi tới nơi đó về sau thân phận là trợ thủ của ta, không được nói chuyện, không được chạy loạn, chỉ để ý đi theo phía sau ta thì tốt rồi.”

” Vâng , vâng, vâng, ta nhớ kỹ.” Đề Bản không ngừng gật đầu.

” Ừ,vậy được rồi, ngươi nhanh đi đem người kia đến, thời gian không nhiều lắm.”

” Ta lập tức sẽ trở lại, ngươi phải chờ ta a.” Đề Bản vội vàng nói xong liền hoả tốc chạy ra ngoài.

……

Khi Tử Trúc thấy người Đề Bản mang đến không khỏi hối hận sao lúc ấy dễ dàng đáp ứng. Nhìn Âu Lý Ti lâm, cũng chính là đại hoàng tử của quốc gia này, gật đầu có lễ xong hung hăng trừng mắt Đề Bản một cái, đem quần áo cấp cho hai người :”Các ngươi nhanh lên thay đồ đi, phải nhớ kỹ lời ta nói.”

Hai người tiếp nhận, trịnh trọng gật đầu, bắt đầu thay đổi quần áo.

Tử Trúc đi ra ngoài cửa ngửa đầu nhìn không trung, lăng lăng có chút xuất thần, trong đầu hiện lên thủ trạc trên tay Vân Tả Ý. Là hắn sao???

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.