Không Gian Song Song

Chương 6: Chương 6




Chương 21

Hắn là ngài Mục.

Cho nên hắn phải làm chuyện ngài Mục nên làm , thời khắc hắn bước ra khỏi xe, hắn phải trở về với khuôn mặt ban đầu, hắn cần người chung quanh kính sợ, ai cũng không thể biểu lộ nửa điểm vô lễ với hắn.

Ai cũng không biết gương mặt nghiêm khắc này, người đàn ông ba mươi tuổi này không bao giờ cười, vừa mới nãy, hắn không thể ức chế cảm nghĩ trong đầu về bóng dáng cô gái mười sáu tuổi kia, hắn ở trong một giấc mơ, cùng kết hôn với cô ấy, bọn họ là những người mà ngài Mục hắn chưa hề tưởng tượng được, chỉ sợ chỉ cần hắn tưởng tượng thôi cũng phải rời khỏi cuộc sống hiện thực này.

Ngài Mục đây luôn mang những bộ Tây phục được cắt may khéo léo, hắn không thể dễ dàng bỏ qua dù chỉ là một nếp nhăn trên quần áo, toàn thân hắn hắn là biểu tượng cả sự quyền thế, mỗi từng bước đi đều nhớ rõ thẳng lưng, lặng lẽ, nếu có thể không lên tiếng, hắn sẽ lựa chọn những cái phất tay hay ánh mắt để cấp dưới giải quyết công việc.

Khi bước vào cánh cửa lớn phía trước, bỗng nhiên thoáng nhìn hình ảnh phản chiếu của hắn dưới sàn, dáng người cao ngất, khí độ bất phàm, từng chi tiết đều hoàn mỹ biểu hiện của người đàn ông thành công, cả người hắn, giống hệt như hắn mong muốn vậy, tồn tại như một tượng đài.

Hắn trở thành biểu tượng của riêng hắn.

Dưới biểu tượng này, hình tượng ngài Mục vô cùng chói lọi, tất cả mọi thứ , thế cho chỉ cần nhìn vậy, hắn không thể tìm ra một điểm gì giống hắn của người đàn ông Mục Dục Vũ bình thường trong giấc mơ quỷ quái kia, cho dù chỉ là một dấu vết.

Kỳ thật người đàn ông kia cũng không phải không có khả năng tồn tại , lần đầu tiên hắn tự hỏi như vậy, có lẽ, mỗi thời khắc trong những năm đầu, nếu lựa chọn con đường khác, vận mệnh của hắn nói không chừng sẽ khác so với hiện tại.

Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình bỗng nhiên hốt hoảng, hắn bất động, người chung quanh cũng không dám động, hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai đánh vỡ trầm tư của hắn. Cho đến khi chị Dư quản gia nhịn không được , nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiến lên nói: “Thưa ngài, hoan nghênh ngài trở về.”

Mục Dục Vũ phục hồi tinh thần lại, xoay người gật gật đầu, nâng bước đi đến hướng trong phòng, chị Dư bước nhanh đuổi kịp, thấp giọng nói: “Tiên sinh, người xem, phu nhân cũng đi ra nghênh đón ngài về nhà , ngài…”

Mục Dục Vũ dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía bên đó, quả thực thấy Diệp Chỉ Lan đứng ở kia, thấy hắn quay đầu, lập tức nở một nụ cười đáng thương.

Mục Dục Vũ nghĩ đến bản thân nhìn lầm rồi, lại nhìn đi qua, thật đúng là Diệp Chỉ Lan.

Cô ta phá lệ mặc một chiếc áo và váy liền thân màu xám, bên ngoài khoác áo lông màu vàng, tóc chải gọn gàng, trên mặt đại khái cũng trang điểm, nhìn qua trông bớt tiều tụy hơn .

Mục Dục Vũ nhếch môi, lập tức làm như không thấy quay đầu tiếp tục đi về phía trước .

“Thưa ngài, trước…” Chị Dư đuổi theo hắn.

Mục Dục Vũ đột nhiên dừng lại, chị Dư hoảng sợ, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh băng, mới đột nhiên biết mình vi phạm .

Mục Dục Vũ nhìn người phụ nữ trung niên này, đã được đào tạo tốt qua một khóa quản gia, không nói nhiều, lại làm việc rất chu đáo, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà khiến Mục Dục Vũ lựa chọn chị ta để quản lí. Nhưng hắn quên đó là một phụ nữ, tâm địa chị ta không đủ cứng rắn, hơn nữa mỗi ngày đều cùng Diệp Chỉ Lan ở chung, theo thời gian, quên mất bổn phận bản thân cũng là dễ hiểu. Mục Dục Vũ mỉa mai nghĩ, có lẽ chị ta theo bản năng tuổi tác cũng muốn tác hợp cho đôi vợ chồng bọn hắn cũng nên, nhưng chuyện này nhất định không thể để chị ta nhúng tay vào.

“Tôn Phúc Quân ngày mai sẽ tới thu dọn một vài thứ” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Chị chiếu cố hắn , cũng từng là khách và chủ, đừng cho hắn cảm thấy họ Mục ta có người nào đó không tốt.”

Chị Dư lắp bắp kinh hãi, lập tức hiểu được Mục Dục Vũ đây là ở gián tiếp cảnh cáo chị ta, gật đầu liên tục nói: “Vâng, thưa ngài.”

“Tôi mệt rồi, nói phòng bếp làm vài thứ, đưa đến phòng tôi.”

Chị Dư không dám lại nói thêm cái gì, cúi đầu nói: “Vâng.”

Mục Dục Vũ trong phòng rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, hắn giương giọng nói: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, người vào thì ra là Diệp Chỉ Lan.

Cô ta bưng khay, trên khay vài món hầm linh tinh thích hợp với Mục Dục Vũ, cố gắng cười cười, nhỏ nhẹ nói: “Dục Vũ, tôi, tôi mang đến đồ ăn khuya.”

Mục Dục Vũ sắc mặt nhanh chóng trầm xuống dưới, hắn nửa ngày không nói lời nào, Diệp Chỉ Lan bị hắn nhìn đến run run, cúi đầu , đầu càng cúi càng thấp.

“Đem đồ đặt ở đó, cô có thể đi rồi.” Thật lâu sau, Mục Dục Vũ thản nhiên nói.

Diệp Chỉ Lan đem thức ăn đặt ở trên bàn, quay đầu hướng hắn cười lấy lòng , nói: “Vậy, anh, anh ăn đi cho nóng.”

Mục Dục Vũ ngồi xuống, tùy tay cầm lấy một quyển sách lật xem, cũng không thèm để ý, nhìn một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, phát hiện Diệp Chỉ Lan còn đứng đó.

Mục Dục Vũ liếc cô ta một cái, lại đem tầm mắt trở về cuốn sách, vẫn không nói lời nào.

Yên lặng càng lúc càng kéo dài, Diệp Chỉ Lan hô hấp dường như cũng dồn dập, lại qua 5 phút, cô ta rốt cục không nín được , nói: “Tôi, tôi có việc muốn thương lượng với anh.”

“Ừ.” Mục Dục Vũ lật qua một trang.

“Anh có thể buông tha cho anh hai được không?”

Mục Dục Vũ cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Chuyện này tôi không đủ khả năng.”

“Đừng như vậy, Mục Dục Vũ, tôi không phải đến cãi nhau với anh .” Diệp Chỉ Lan nhẫn nại.

Mục Dục Vũ khẽ cười , khép lại sách, ngẩng đầu nói: ” Cô vẫn còn mang theo thói quen gọi cả tên lẫn họ của tôi, Diệp Chỉ Lan, hai chúng ta, có thể không giả vờ như tương kính như tân* được không?”

*Tương kính như tân : Vợ chồng xem nhau như khách, lịch sự.

Diệp Chỉ Lan hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: “Được rồi, tối hôm nay tôi thành tâm thành ý xin lỗi anh, Dục Vũ, chuyện trước kia đều là tôi không đúng, là tôi làm sai , tôi khiến anh mất mặt mũi, tôi đáng chết, anh có gì bất mãn cứ trút lên người tôi, cho dù anh vu khống nói tôi bệnh tâm thần tôi cũng chấp nhận, nhưng anh có thể buông tha anh hai được không, anh hai không làm gì anh…”

“Tôi muốn cô đồng ý ly hôn thì sao?” Mục Dục Vũ im lặng hỏi, “Buông tha cho phí trợ cấp, buông tha cho tài sản, chuyển khỏi nhà, cô đồng ý sao?”

Diệp Chỉ Lan đột nhiên trợn tròn mắt, thốt ra : “Không có chuyện đó!”

Mục Dục Vũ nhướng mày, gật đầu nói: “Tôi cũng đoán được cô cũng sẽ nói như vậy, nhưng mà, cô được nhận đến một nửa tài sản của tôi, có thể sánh với anh trai cô thì chắc tài sản có giá trị hơn.”

Diệp Chỉ Lan mặt đỏ lên, cắn răng nói: “Anh có ngày hôm nay, còn không phải nhờ đến Diệp gia chúng tôi…”

“ Cô cảm thấy tôi sẽ cảm kích cô?” Mục Dục Vũ cười hỏi.

Diệp Chỉ Lan ánh mắt bịt kín nước mắt, khàn khàn nói: “Đừng nói như vậy được không, Dục Vũ, hôm nay tôi, thật không phải muốn cùng anh ầm ỹ, chúng ta có thể trò chuyện bình tĩnh được không? Tôi nhớ rõ, vừa kết hôn chúng ta có thể nói chuyện tốt…”

“Phải không?” Mục Dục Vũ gục đầu xuống, mở mở trang sách, thản nhiên nói, “Làm khó cho cô khi nhớ rõ vậy.”

“Tôi nhớ rõ rất nhiều, khi chúng ta hưởng tuần trăng mật, anh tặng tôi trang sức, anh còn khen tôi đàn violon thật hay, anh còn nói tôi là người vợ lý tưởng của anh, Dục Vũ, kỳ thật anh không chán ghét tôi có phải hay không, anh cũng từng thích tôi đúng hay không…”

“Được, ” Mục Dục Vũ ba một chút đem cuốn sách vứt trên bàn, lạnh lùng nói: “Diệp Chỉ Lan, cô đừng có giở những lời thoại rẻ tiền của mấy phim truyền hình quê mùa đó ra với tôi, tôi cảm thấy thật kinh tởm!”

“Anh…”

“Lúc cô cảm thấy chán ghét khi làm Mục phu nhân, cảm thấy đứng ở bên cạnh tôi là hạ mình biết bao, thì lúc đó tôi cũng cảm thấy chán ghét y hệt vậy, có đôi khi tôi cũng kỳ quái, rõ ràng người đáng ghét như vậy, vì sao còn có thể cưới về nhà, vì sao còn muốn cho cô ta theo họ mình, vì sao tôi có thể chịu được người như vậy đứng cùng gian phòng với tôi, thậm chí cùng một giường?” Mục Dục Vũ nhẹ giọng nở nụ cười, nhìn Diệp Chỉ Lan, lắc đầu nói, “Đây là tôi với cô xuất thân không giống, cuộc hôn nhân, chúng ta đều bất đắc dĩ, đối với cô tôi chưa từng nghĩ đến mấy lý do vớ vẩn hoang đường như tình yêu, tôi chỉ tính toán đôi chút, giá trị tôi giữ cô lại, so với giá trị không có cô là đủ rồi.”

Hắn vừa nói vừa đứng lên, mở ra cửa phòng nói với Diệp Chỉ Lan : “Đi nhanh, trừ phi cô đồng ý rời khỏi nhà này, nếu không chúng ta cứ tiếp tục , tôi không sao cả, tôi có đủ thủ đoạn chơi đùa với cô, nhưng cô có khả năng sao? Diệp Chỉ Lan? Diệp gia nếu không có người cho cô chỗ dựa, cô lấy cái gì ra đấu với tôi?”

Diệp Chỉ Lan thất tha thất thểu bước đi, Mục Dục Vũ khi cô đi rồi phịch một tiếng dùng sức đóng cửa lại, dường như làm vậy có thể đem cảm giác chán ghét Diệp Chỉ Lan đẩy ra ngoài cửa.

Hắn đi trở về cái bàn kia, ngồi xuống đem thức ăn khuya Diệp Chỉ Lan mang đến từ từ ăn, trong lúc ăn hắn bình tĩnh nghĩ, tay nghề đầu bếp càng ngày càng không được, chỉ một chén canh, có thể mang đến hương vị khác.

Ăn xong những thứ này, hắn rung chuông cho giúp việc mang nước và thuốc đến, sau đó đọc sách khoảng 30 phút, lúc này mới cởi quần áo lên giường ngủ.

Khi hắn nằm trên cái giường tinh xảo này, Mục Dục Vũ cảm thấy thật mệt mỏi, thân thể hắn đang dần cạn kiệt, bằng không vì sao chỉ là nói mấy câu với Diệp Chỉ Lan, liền cảm thấy mỏi mệt?

Kỳ thật cô ta nói không sai, cô ta cũng từng là người không đáng chán ghét.

Nhưng vì sao lại biến thành như vậy?

Mục Dục Vũ nhớ tới lúc trước nghe nói tới tin tức cô ta bao nuôi tình nhân ở học viện âm nhạc, nếu không phải vì mặt mũi thật sự khó coi, hắn thậm chí cũng không hề cảm thấy bản thân bị tức giận hay xúc phạm?

Giống như đó là một người phụ nữ không có quan hệ với hắn, toàn bộ giá trị tồn tại, chỉ gói gọn trong vài ba từ mà thôi.

Đây là hôn nhân của hắn. Cùng một người xa lạ đóng một câu chuyện cười, nhưng giờ này phút này, hắn cảm thấy cười không nổi.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ kì lạ kia , hắn nghĩ, đêm nay đi, để hắn tiến vào giấc mơ kia, làm một người không giống với Mục Dục Vũ, chỉ đêm nay, một lần là đủ rồi.

Bởi vì tại giấc mò đó, hắn là một người chồng bình thường của một người phụ nữ bình thường, hắn có một gia đình bình thường và một đứa nhỏ cũng bình thường, hai chữ bình thường này, đột nhiên trở nên thật nặng nề .

“Ba…” Chuông bạc rung lên đúng hẹn tới.

Mục Dục Vũ lập tức mở mắt ra , đứng lên, hắn có chút tham lam nhìn chằm chằm thằng nhóc nho nhỏ trước mắt, đầu tóc thằng nhóc rối bù như tổ chim, hai má khóe miệng còn có vết bầm xanh tím, trang phục lung tung, mặt trên còn có bùn đất, nhìn xuống chút nữa, một chân mặc giày, một chân khác lại không mang, lộ ra bàn chân nhỏ xíu trắng nõn, chẳng qua bây giờ đã dơ, dưới ánh mắt săm soi của hắn, mấy ngón chân bắt đầu giật giật.

Thoạt nhìn giống người vừa bị đánh.

“Ba…” Thằng nhóc không yên bất an nhìn chăm chú hắn, bắt tay giấu đến sau lưng, lắp bắp nói, “Con, Phi Phỉ, không không ngoan, con, con ngã …”

Mục Dục Vũ theo dõi nó không nói lời nào.

“con , con, không đánh nhau…” Phỉ Phỉ căng thẳng , lại lỡ miệng nói huých toẹt ra hết , mặt đỏ lên, mắt đen bất an mà sợ hãi nhìn hắn.

“Lại đây!” Mục Dục Vũ ngẩn người, đối đứa nhỏ ngoắc nói.

Thằng nhóc chần chờ xoa người không dám tiến lên. Mục Dục Vũ khẽ quát một tiếng: “Lại đây, nghe thấy không!”

Phỉ Phỉ không dám không nghe, lắp bắp cọ đến trước mặt hắn.

“Đưa bàn tay ra.”

Phỉ Phỉ lo lắng, ánh mắt rưng rưng nước mắt, kêu nói: “Con không dám ba ba lần tới con không dám nữa .”

“Đưa tay ra đây xem!” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn đi qua, đem bàn tay nhỏ của nó kéo lại đây, khi đó nghe thấy thằng nhóc chịu đau hít một hơi đâu, Mục Dục Vũ cúi đầu cuộn tay áo nó lên vừa thấy, trên cánh tay một vết thương sưng đỏ.

Hắn thử thăm dò nhéo nhéo, thằng nhóc khóc thành tiếng, ồn ào: “Đau.”

“Ta nghĩ con không đau đâu.” Mục Dục Vũ tức giận tiếp tục niết xương cốt, phán đoán hẳn là không bị thương đến xương bên trong, vì thế buông ra, hỏi, “Đánh nhau phải không?”

Thằng nhóc bĩu môi , khóc nói: “Lần tới con không dám nữa .”

“Đánh sao, thắng không?”

Thằng nhóc hồ nghi ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt còn vương nước mắt, nhưng vẫn là lắc đầu nói: “Không.”

“Đánh nhau với thằng nhóc lớn hơn sao?”

“Vâng!” Phỉ Phỉ nặng nề mà gật đầu, “Bọn họ hư, bọn họ có đến ba người, đều lớn hơn Phỉ Phỉ.”

“Đối phương thì sao? Có bị thương không?”

“Vâng, con lấy đá ném bọn họ “Giọng nói Phỉ Phỉ nhỏ xuống, “Con lần tới cũng không dám nữa ba ba.”

“Vậy so ra con cũng chưa phải thiệt.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Được rồi, tìm mẹ con bôi thuốc đi, đã nói ta nói , không gọi mẹ đánh con.”

“Ba ba…”

“Còn đứng đây để ta đánh phải không?”

“Con không muốn.” Phỉ Phỉ lập tức che mông nhỏ, xoay người bỏ chạy, giọng nói lanh lảnh khác hẳn sợ hãi khi nãy.

Chương 22

Thằng nhóc chạy ra ngoài, nhưng may mắn là, giấc mơ không phải chấm dứt như thế.

Mục Dục Vũ không phát hiện chính bản thân hắn đã thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn nâng lên bước chân, chậm rãi đi ra ngoài.

Từ trước tới nay, hắn vẫn quan sát ngôi nhà trong giấc mơ kì lạ này, hắn phát hiện ngôi nhà này, không vượt qua một trăm mét vuông ngăn thành ba căn phòng, từng phòng được bố trí rất chặt chẽ, không một chút thừa thãi, tất cả đều hướng đến mục đích là tiết kiệm. Từ phòng khách đến ban công, không gian nào có thể lợi dụng đều tận dụng hết mức, thậm chí phòng gần nóc nhà đều bị cho thành tủ âm tường, phỏng chừng bên trong đựng chăn bông , nệm và các vật dụng linh tinh khác.

Ngôi nhà này thật là khó coi, không hề có chút thẩm mỹ thiết kế, tổng thể chẳng theo phong cách gì cả, đồ trang trí nội thất quanh nhà không chú ý đến thẩm mỹ, chỉ chú ý công dụng, chủ nhân nhà này quả thực tiết kiệm, có rất nhiều thứ, nhìn ra được đã lỗi thời từ lâu, sớm quá hạn, nhưng bọn họ còn luyến tiếc chưa bỏ đi.

Ví như tủ gỗ tivi cồng kềnh, ví như khăn bàn nhựa cũ kỹ trải trên bàn góc kia.

Mục Dục Vũ lúc này đây phát hiện ngôi nhà này thậm chí còn có một máy nghe nhạc cổ điển, khung bạc, rất nặng , hình chữ nhật, hiện tại đây là mặt hàng rất khó tìm kiếm được trên thị trường.

Nhưng Mục Dục Vũ vuốt nó, trái tim không ngừng đập thình thịch, cái máy này thật ra trước kia hắn từng có, lúc đó hắn còn là một sinh viên, xuất phát từ việc yêu thích âm nhạc cổ điển, hắn nhịn đau luyến tiếc bỏ ra một ngàn tệ từ lương làm việc, ở hàng đồ điện cũ mua một cái, mất hai ba ngày cọ rửa mới miễn cưỡng nhìn được.

Hắn còn nhớ rõ tâm trạng lần đầu tiên đem cái máy này phát CD nghe Mozart violon, tiếng nhạc ngân vang như dòng nước, giống như chiếc hộp của yêu tinh, nghe được tiếng gọi của hắn vui vẻ chạy ra ngoài, khoảng thời gian từ đó về sau, nó là Mục Dục Vũ có thể nghĩ đến , một trong những thứ tốt đẹp còn tồn tại trên đời này.

Tốt đẹp đến nỗi không đành lòng đụng vào, như đá cuội lấp lánh trên mặt hồ chói sáng, bàn tay cầm không được, ánh mắt giữ không được, chỉ có thể luôn nhìn luôn nhìn, chỉ mong có thể khắc sâu vào tận trí nhớ, nhưng cuối cùng, trí nhớ cũng giữ không được.

Vậy cái máy hát cũ này bây giờ đã ra sao? Ở trong hiện thực, nó sớm theo chuyện cũ mà biến mất, Mục Dục Vũ thậm chí nghĩ không ra đã xử lý nó thế nào.

Ở trong này, nó lại bình yên vô sự , mặt ngoài như trong trí nhớ trơn bóng mới tinh, dường như lúc nào cũng được chà lau và bảo dưỡng, nó nguyên vẹn đầy đủ không tổn hao gì , vẫn chờ ở trong này.

Mục Dục Vũ có chút kích động, hắn quay đầu, phát hiện cái tủ tivi này thật sự nhìn rất quen mắt, hắn nhìn kỹ, một chiếc khăn tay thêu hoa được cẩn thận đóng khung trên đó, mặt trên thêu hai bộ dạng ngốc nghếch của vịt con, vịt con dưới chân còn có nước gợn văn và hai đám cỏ xanh, bức tranh được thêu đã lâu, có chút ố vàng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tinh xảo.

Mục Dục Vũ cả người run lên, hắn khó tin vươn tay, mới phát hiện tay hắn ở hơi hơi phát run, hắn hít sâu một hơi, không thể chờ đợi mở tù tivi, đưa tay gỡ bỏ khung tranh, chạm đến bức tranh thêu, trong lúc đó, Mục Dục Vũ cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Hắn tưởng bản thân hắn đã quên mất sự trải nghiệm lúc còn niên thiếu này, hốc mắt nóng lên, mũi cay cay, có dòng chất lỏng trong suốt muốn thoát ra khỏi đôi mắt của ngời đàn ông luôn giữ vẻ bình tĩnh này, loại cảm giác này, đã lâu thật lâu hắn chưa từng gặp lại .

Kể từ khi hắn tự chăm sóc lấy bản thân? Hoặc là sớm hơn, từ khi tay bị ba hắn gỡ bỏ tay hắn khỏi cánh cửa, kêu khóc ra sao cũng không còn cánh nào giúp hắn ngăn việc rời khỏi nhà, giao cho người xa lạ?

Nhưng trước chuyện xảy ra, hắn nhớ rõ bản thân cũng giống như đứa nhỏ Mục Phỉ Nhiên trong không gian này, đói bụng, mệt mỏi hay chán nản, đều theo thói quen khóc hai tiếng.

Bởi vì hắn khóc có người đau, chỉ cần hắn vừa khóc, mẹ của hắn nhất định sẽ bỏ dỡ việc đang làm, lại đây dịu dàng dỗ nhẹ trấn an hắn.

Khăn tay này, là mẹ hắn thêu cho , năm đó thịnh hành trẻ em được mang quần mà trên đó thêu hai ba con vật nhỏ ,trên quần Mục Dục Vũ không có, vì thế hắn khóc ầm ĩ, mẹ hắn không có biện pháp, đành phải tự mình thêu một chiếc khăn tay có con vật đến dỗ hắn.

Mục Dục Vũ không nghĩ tới, thì ra ở trong này, trong thế giới hiện thực hắn chưa bao giờ nhớ đến, nhưng không gian lưu trữ cả bộ nhớ, chẳng hạn khăn tay cũng như máy quay đĩa cũ ,sau khi trải qua nhiều năm vẫn như trước nguyên vẹn không tổn hao gì.

“Ba ba ba ba.”

Mục Dục Vũ quay đầu, phát hiện Phỉ Phỉ đã đổi quần áo, trên người cũng gọn gàng sạch sẽ , vết thương đánh nhau trên mặt cũng được bôi thuốc cẩn thận, giờ phút này luôn chân hướng hắn chạy vội tới, phía sau nó Nghê Xuân Yến đi theo ôm một đống quần áo bẩn, tức giận quát lớn: “Chạy cái gì, cẩn thận một chút, trên mặt miệng vết thương rách ra bây giờ!”

Mục Dục Vũ theo bản năng cúi thắt lưng, tiếp được đứa nhỏ này, lần đầu tiên hắn đem thằng nhỏ ôm vào trong cánh tay, phát hiện hắn so với tưởng tượng thành thạo hơn nhiều lắm. Hơn nữa đại khái thằng nhóc đã tắm qua lại không bị quở trách, hiện ở trong lòng đang đắc ý, miệng càng không ngừng tiếng huyên náo : “Ba ba ba ba, Phỉ Phỉ tự mình tắm rửa sạch sẽ nha, Phỉ Phỉ có cẩn thận không làm cho cánh tay đụng tới nước nha.”

“Im lặng.” Mục Dục Vũ thấp giọng nói, nhưng hắn phát hiện bản thân cũng không phải thật sự muốn thằng nhóc ngậm miệng, hắn nghĩ nghĩ, bỏ thêm một câu, “Ầm ỹ muốn chết.”

“Ba ba, ba cũng chưa khen Phỉ Phỉ ngoan.” Thằng nhóc trong lòng hắn lắc lắc làm nũng.

“Đánh nhau còn thua mà tính là ngoan sao?” Mục Dục Vũ phụng phịu nói, “Chuyện này còn chưa xong đâu Mục Phỉ Nhiên.”

“Ba ba…”Giọng nói thằng nhóc nhỏ dần, có chút tủi thân.

“Vì sao đánh nhau?”

“Bọn họ, bọn họ mắng con.” Thằng nhóc cúi đầu, nho nhỏ vừa nói, “Bọn họ nói cậu nhỏ là ngu ngốc, sẽ lây bệnh, nhà chúng ta đều biến thành ngu ngốc.”

Mục Dục Vũ nhướng mày, nói: “Vậy con càng không nên đánh nhau , con nên trở về nhà mắng chửi cậu nhỏ liên lụy con, so với việc đánh nhau với ba đứa nhỏ, bắt nạt cậu nhỏ con không phải dễ dàng hơn sao?”

Phỉ Phỉ giật mình , hoang mang nhìn hắn.

“Lần trước không phải con dẫn người đi bắt nạt cậu nhỏ sao? Loại chuyện này cũng chưa phải con chưa làm qua.”

“Ông xã!” Nghê Xuân Yến ở một bên nghe hết nói, “Anh dạy nó linh tinh gì đó .”

Mục Dục Vũ liếc cô một cái, hỏi: “Em muốn sao?”

Nghê Xuân Yến mếu máo không nói lời nào.

“Không phải nên làm sao thì làm vậy.”

Nghê Xuân Yến hướng hắn xem thường, quăng quần áo nói: “Đã biết, em không muốn nói lời vô nghĩa với anh, cũng chẳng phải một mình em dạy con. Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Mục Dục Vũ nhìn cô, qua một hồi lâu, mới từ yết hầu khẩu nghẹn ra hai chữ: “Tùy tiện.”

Nghê Xuân Yến dép lê lạch cạch lạch cạch chuyển tiến đến phòng bếp, Mục Dục Vũ nhìn bóng dáng của cô, phát hiện tâm tình của mình tốt lên kì lạ, vì thế nhìn thằng nhóc này cũng thuận mắt lên không ít. Vì thế hắn bắt đầu mở miệng kiên nhẫn hỏi: “Suy nghĩ cẩn thận chưa, vì sao con lần này không chọn cái dễ hơn, lại chọn khó?”

Mục Phỉ Nhiên nhăn mày nhỏ còn thật sự nói: “Bởi vì Phi Phỉ tức giận.”

“Ồ? Con tức cái gì?”

“Ngu ngốc sẽ không truyền cho người khác, cậu nhỏ, hm, sẽ không truyền cho người khác!” Thằng nhóc mồm miệng không rõ, sốt ruột ồn ào, “Bọn họ nói lung tung, ba mẹ không phải ngu ngốc, Phỉ Phỉ cũng không phải!”

“Con coi như cũng có chút hiểu biết, tiểu ngu ngốc.” xoa xoa đầu Mục Phỉ Nhiên, nói, “Chúng ta trong phòng có bao nhiêu người nha?”

Mục Phỉ Nhiên đưa ngón út bắt đầu đếm: “Ba ba, mẹ, cậu nhỏ, Phỉ Phỉ, à, bốn!”

“Đúng rồi, thằng nhóc con, đây là người nhà của con, ra khỏi đây, bên ngoài mọi người là đều là người ngoài, trên thế giới này, người vĩnh viễn sẽ nấu ăn ngon cho con, cùng chơi với con, cùng nói chuyện với con, thời điểm con bệnh chăm sóc con, lúc con bị bắt nạt bảo vệ con, chỉ có người nhà của con, trái lại, con cũng phải làm những việc như vậy đối với người nhà con. Biết không?”

“Không hiểu lắm, ” Mục Phỉ Nhiên cố gắng nghĩ nghĩ, hỏi: “Chính là không thể cho ai khác bắt nạt cậu nhỏ sao?”

Mục Phỉ Nhiên nhìn hắn, hỏi: “Cậu nhỏ con có gọi mấy đứa khác bắt nạt con không?”

Mục Phỉ Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sẽ không. Cậu nhỏ có đồ ăn ngon sẽ giữ lại cho con, luôn chờ con chơi vui rồi mới chơi.”

“Nhưng con còn gọi người ném bùn lên người cậu nhỏ.” Mục Dục Vũ vô tình nói.

Mục Phỉ Nhiên mặt đỏ lên, theo sau, nó chậm rãi gục đầu xuống, nắm chặt nắm tay nhỏ, một lát sau, nó xoay người bỏ chạy đến phòng mình.

Mục Dục Vũ không hề để ý tới thằng nhóc này, hắn đứng lên, chậm rãi đem khung thủy tinh trả về bức tranh thêu, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đặt vào chỗ cũ trong tủ tivi, tiếp tục ngóng nhìn bức tranh thêu.

Lúc này phòng bếp truyền đến âm thanh xào nấu và mùi dầu bếp, mùi thơm nồng nàn lan tỏa đến cả bên này.

Mục Dục Vũ không biết bản thân đã đứng bao lâu, sau nghe thấy Nghê Xuân Yến gọi: “Ăn cơm .”

Hắn quay đầu, thấy người phụ nữ kia mang tạp dề, chống nạnh hướng về phòng hai cái thằng nhỏ hô to: “Tiểu tổ tông hai người các con, kiếp trước mẹ thiếu nợ hai đứa sao, ăn một bữa cơm còn muốn mẹ mời trái mời phải, mau nhanh ra rửa tay đi. Phỉ Phỉ đi lấy chiếc đũa và thìa, Tiểu Siêu cầm chén thêm cơm. Thật sự là, không gọi hai người thì hai người không làm phải khôn?”

Mục Dục Vũ khóe miệng không khỏi nhếch lên, hắn nhìn hai tay hai thằng nhóc này cầm tay nối đuôi nhau theo trong phòng đi ra, chỉ chốc lát lại chơi đùa cùng nhau, sau đó lọt vào Nghê Xuân Yến quở trách, lại một khối líu ríu cãi lại. Đây là một bữa tối náo nhiệt, một ngôi nhà náo nhiệt, cứ việc tranh cãi ầm ĩ không ngừng, nhưng Mục Dục Vũ không hề cảm thấy đau đầu.

Hắn thậm chí cảm thấy, những âm thanh trong ngôi nhà này, rất thích hợp.

“Ông xã, anh cần em nâng đại kiệu mời em di giá đến ăn cơm sao? Nhanh chút lại đây , lớn như vậy, nhỏ cũng như vậy, mọi người là muốn mệt chết em đúng không?” Nghê Xuân Yến thoáng nhìn hắn còn đứng bất động, nhất thời lông mi giương lên, không chút khách khí nói.

Mục Dục Vũ nháy mắt giận tái mặt, qua vài giây, bỗng dưng muốn cười , hắn nhớ tới từ sau khi trưởng thành, thật đúng là không có người phụ nữ nào dám la lối với hắn như vậy, chỉ duyhai lần , đối tượng đều là Nghê Xuân Yến. Ở trong hiện thực, Nghê Xuân Yến mắng hắn “Thúi lắm”, ở trong giấc mơ, Nghê Xuân Yến còn la lối hắn “Nhanh chút ăn cơm”, người phụ nữ này thật đúng là âm hồn không tiêu tan, ngay cả giấc mơ, đều hợp lý đến nỗi chẳng nghi ngờ được.

Chân thật như thế, sống động như thế.

Chỉ có cô.

Chương 23

Giấc mơ lần này thật viên mãn, giống như một bộ phim truyền hình, thời gian địa điểm nhân vật sự kiện, tất cả các yếu tố này đều hoàn chỉnh, thế cho nên khi Mục Dục Vũ tỉnh lại, tự đáy lòng có chút cảm thấy mãn nguyện khi”Vui vẻ khi hoàn thành một việc”.

Ở trước đầu giường hắn dường như còn thoang thoảng hương vị bữa tối trong giấc mơ; thân thể hắn dường như cũng còn có thể cảm nhận được tiểu Phỉ Nhiên tựa vào, mang lại cảm giác tiếp xúc ấm áp; hắn nhắm mắt lại, lại có thể mường tượng được bộ dạng tươi cười ngọt ngào khó lẫn của Nghê Xuân Yến; còn có thể nhớ lại chính xác giọng nói líu ríu ngây thơ của hai người Tiểu Bạch ngốc và đứa nhỏ tranh cãi không thôi.

Nhưng đây cũng không phải là thật , bao gồm trong giấc mơ gặp lại máy quay đĩa kiểu cũ, hay bức tranh thêu mà mẹ hắn giữ lại, cũng không phải là thật .

Hắn rất hiểu rõ về chuyện này.

Nhưng cùng lúc đó, hắn đối với sự hiểu rõ lại chẳng nói lên cảm giác, giống như cổ họng mắc cái gì vậy, đè nén khó chịu.

Ngay cả công ty lại thành công trong việc thu mua cũng không thể làm hắn vừa lòng, liền ngay cả làm Diệp thị cổ phiếu sa sút, sắp sửa phá sản, cũng không thể làm hắn có cảm giác thành công.

Những chuyện đó đều chỉ là phải hoàn thành , tựa như khi thuộc một công thức toán có thể theo trình tự để giải, trong trường hợp không có gì quấy nhiễu, không mấy ngạc nhiên, lại có thể đưa ra kết quả.

Tất cả đều là như thế, tất cả đều ngu ngốc vô vị.

Ngày đó thành công thu mua Diệp thị, công ty bọn họ cử hành một bữa tiệc rượu lớn, tất cả mọi người vui vẻ phấn chấn, liền ngay cả đại thiếu Diệp gia cũng lộ ra biểu tình vẻ mặt như trút được gánh nặng. Mục Dục Vũ đi qua cùng vị này trên danh nghĩa anh em vợ cũng bắt tay chụp ảnh trước phóng viên, khi nắm tay đại thiếu không khỏi nhớ tới lúc trước hắn suýt nữa ở rể Diệp gia, đại thiếu tuy nói bản thân mình không xấu hổ, nhưng trong lúc đó cũng ít nhiều bộc lộ.

Hắn thậm chí từng công khai nói qua, tuy rằng em út kết hôn có chút tủi thân, nhưng thời đại này cũng không phải khắp nơi đều có môn đăng hộ đối, dù sao đôi vợ chồng trẻ ân ái hạnh phúc mới quan trọng hơn.

Diệp gia đại thiếu cùng Diệp Chỉ Lan cùng mẹ sinh ra, cho nên tình cảm đối với cô em này có vẻ chân thành, hắn nói những lời này chỉ là biểu lộ sự quan tâm của người anh đối với cô em gái, nhưng rơi vào tai Mục Dục Vũ, lại không khác cho Mục Dục Vũ khác một cái tát vang dội.

Mục Dục Vũ nhẫn nhịn bất động, vẫn đợi cho Diệp lão gia chết bệnh, hắn mới chậm rãi tạo áp lực anh vị anh vợ này, làm cho hắn bốn phía bị bao vây, sứt đầu mẻ trán, buộc phải chấp nhận những điều kiện khắc nghiệt của kế hoạch sát nhập.

“Đại thiếu mọi chuyện được chứ?” Mục Dục Vũ giơ chén rượu thản nhiên nhìn hắn.

“Tốt, đều tốt.” Diệp đại thiếu ánh mắt lóe ra, nghĩ nghĩ, dường như hạ quyết tâm, “Dục Vũ, có thể nói chuyện một lúc hay không?”

Mục Dục Vũ mỉm cười nói: “Trường hợp hôm nay, tôi chỉ sợ không thể vắng mặt.”

“Tôi biết, chỉ là, chậm trễ cậu 2 phút.” Diệp đại thiếu vội vàng nói.

Mục Dục Vũ nhâm nhi ly rượu, làm một tư thế xin mời, dẫn đầu hướng về một góc khuất của bữa tiệc.

Diệp đại thiếu theo sát sau đó, quay đầu nhìn xem xung quanh, xác định không có người , vì thế tính toán chặt chẽ thời gian nói với Mục Dục Vũ : “Dục Vũ, tôi biết tôi không nên can thiệp sinh hoạt cá nhân của cậu, lại nghe được một ít tin đồn không tốt về cậu, tôi thật lo lắng cho em gái tôi…”

“Nghe đồn?” Mục Dục Vũ nhướng mày, hỏi, “Nghe đồn nói cái gì?”

Diệp đại thiếu nuốt xuống ngụm nước miếng nói: “Nghe đồn cậu và Chỉ Lan quan hệ không tốt.”

“Còn gì nữa?”

Diệp đại thiếu trên mặt lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nghĩ nghĩ mới nói: “Nghe nói em ấy lại làm vài chuyện khiến cậu giận dữ…”

Mục Dục Vũ lẳng lặng theo dõi hắn.

Diệp đại thiếu dưới tầm mắt đăm đăm của em rể không chịu được, hắn cắn răng nói: “Bất kể như thế nào, thì cậu dẫn Chỉ Lan về nhà Diệp một lần, em ấy lâu rồi cũng chưa được về, mẹ rất là…”

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Diệp đại thiếu thật sự là anh cả chu đáo dịu dàng, có người anh như vậy, lại nói vợ chồng chúng tôi thật may mắn.”

“Không dám.”

“Chẳng qua có đôi khi tin đồn cũng chỉ là tin đồn, ví như nghe đồn cha vợ tôn kính của tôi và vợ cả tình cảm trở nên bất hòa, cố ý nguyện đem danh nghĩa nhiều cổ phần công ty và bất động sản tất cả sang hết tên của vợ hai.”

Diệp đại thiếu bỗng dưng thay đổi sắc mặt, thẳng thừng nói: “Thật nói hươu nói vượn, Diệp gia tôi đều luôn theo tôn ti quy củ, mẹ là vợ ba tôi cưới hỏi đàng hoàng, làm sao có thể đánh đồng với người phụ nữ này…”

Hắn ý thức được chính mình thốt ra không thu lại được,bưng kín miệng, căm tức nhìn Mục Dục Vũ.

Mục Dục Vũ nhướng mày, khẩu khí bình thản nói: “Cho nên tin đồn chỉ là tin đồn, đại thiếu anh nói xem đúng không?”

Diệp đại thiếu gật đầu không được, lắc cũng chẳng xong.

“Tôi không phải là người cổ hủ, phụ nữ mà, bao vài người không sao cả, nhưng chuyện cưới vợ này, chỉ một thì đủ rồi, bằng không trong nhà lộn xộn cũng không tốt. Anh nói, giống như tôi với anh vậy, có thêm vợ bé chẳng phải buồn cười sao?”

Diệp đại thiếu sắc mặt thay đổi mấy lần, nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói: “Thật xin lỗi Dục Vũ, tôi nhìn thấy bên kia có người quen, phải qua trước tiếp đón, chúng ta ngày khác lại tán gẫu.”

“Ồ, xin cứ tự nhiên.” Mục Dục Vũ hướng hắn nâng chén lại lần nữa.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp đại thiếu rời đi cười lạnh một chút, ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ.

Diệp đại thiếu yếu đuối vô năng, trong xương tủy cũng giống hệt Diệp Chỉ Lan vẫn duy trì lối suy nghĩ huyết thống của vợ cả tự cho là đúng, tất cả trí lực hay cuộc sống đều dùng để tranh đấu tài sản với những người anh em khác, xưng hắn làm đối thủ của mình, thật sự là sỉ nhục bản thân.

Mục Dục Vũ nhìn chung quanh bốn phía, ở góc độ của hắn có thể đem toàn bộ bữa tiệc huy hoàng hoa lệ thu hết vào đáy mắt, hắn biết sau đêm nay , bản thân lãnh đạo công ty sẽ đặt lên một sự kiện quan trọng, tên của hắn sẽ theo cùng huyền thoại lưu truyền trong giới kinh doanh.

Chỉ cần hắn có thể vẫn duy trì không lật thuyền trong mương.

Nhưng ai biết được? Ngày xưa Diệp lão gia cũng từng oai phong một cõi, không ai bì nổi, quyền lực nắm trong tay một cả một thập kỷ, cho dù là đối với đứa con của mình. Cho nên một khi ông ta đã ngã xuống, toàn bộ Diệp thị không người nào có thể cùng Mục Dục Vũ địch nổi.

Như vậy vài năm sau, người nằm trong bệnh viện ngày hôm nay có khi nào lại là hắn? Rõ ràng còn kéo dài hơi tàn, những người xung quanh, mặc kệ là người thân hay bạn tốt, đều như một đám linh cẩu đói khát phát điên, sẽ chờ hắn một khi tắt thở mà cùng lúc nhào lên, xé toạt từng mảnh.

Đôi mắt Mục Dục Vũ giật giật, hắn cảm thấy bản thân nên đến thăm ông già kia.

Nhất là đêm nay.

Hắn lặng lẽ theo cửa đi ra ngoài, ngay cả trợ lý Lâm cũng không mang theo, chie gọi mỗi mình lão Trần. lái xe Vì biết người biết ta, tất cả tin tức Diệp lão gia nằm viện hắn đều rõ như lòng bàn tay, kể lại đến Diệp gia Đại phu nhân mời hai hòa thượng vội tới tụng kinh trừ tà, Nhị phu nhân mỗi ngày mang đến loại canh gì, Tam phu nhân cách vài ngày phải đến đầu giường ai thán khóc than.

Mục Dục Vũ nghĩ, nếu bản thân hắn là Diệp lão gia, đại khái lúc này sẽ vì lực bất tòng tâm cảm thấy phẫn nộ, uy phong cả đời, ai nghĩ sẽ trở thành anh hung mạt lộ, thê lương như vậy.

Khi hắn bảo lão Trần lái xe đến bệnh viện, vừa vặn Diệp lão gia và Mục Giác ở cùng bệnh viện, nhưng hai người bởi vì bệnh tình không giống, cho nên phòng bệnh phân biệt hai tòa nhà một đông một tây, Mục Dục Vũ cả ngày chạy đến thăm mẹ nuôi, lại chưa từng nghĩ đến thăm Diệp lão gia.

Hắn và Diệp gia duyên phận đã loãng đến mức độ này, thậm chí cứ hai ngày hắn đến đó ba lần, cũng chưa một lần gặp qua người Diệp gia .

Qua đêm nay, đại khái người Diệp gia cũng không muốn gặp hắn.

Mục Dục Vũ hỏi lão Trần: “Đi thăm bệnh, đối tượng là cha vợ của tôi, nên mua cái gì?”

Lão Trần ha ha cười nói: “Còn gì nữa, protein, thực phẩm dinh dưỡng , tổ yến này, ngài muốn đưa gì thì đưa thứ đó .”

Mục Dục Vũ thản nhiên nói: “Ông ta không thiếu những thứ này.”

“Vấn đề không phải là thiếu hay không thiếu, chủ yếu là tâm ý đến bao nhiêu, ngài không biết, người già chủ yếu là cần mặt mũi, lấy ra thực phẩm dinh dưỡng các thứ con rể biếu, nhiều thể diện.”

Mục Dục Vũ khẽ cười , không thèm nhắc lại.

Hắn bảo lão Trần dừng xe trước cổng bệnh viện, lại đến cửa hàng cao cấp mua nhân sâm hảo hạng, mang vào bệnh viện.

Thời gian chưa muộn, bọn họ còn có thể thăm bệnh nhân, xuywwn qua hành lang dài đến khu phòng bệnh cao cấp, lại phát hiện bên trong im ắng , một người cũng không có.

Mục Dục Vũ lặng lẽ nhíu mi, hắn đưa mắt bảo lão Trần đi qua gõ gõ cửa, một y tá trực đêm thấy bọn họ, giương giọng nói: “Có việc gì ?”

“Ồ, thăm bệnh.” Lão Trần vộicười nói, “Vị này là người nhà.”

Đôi mắt y tá đánh giá Mục Dục Vũ, khẩu khí chuyển tốt nói: “Đừng ở lại quá lâu, bệnh nhân vừa uống thuốc, nên nghỉ ngơi .”

“Chuyện đó đương nhiên, chúng tôi chỉ thăm một chút, sẽ không chậm trễ.”

Mục Dục Vũ không để ý tới bọn họ, đẩy cửa đi vào, gian phòng bệnh và nơi Mục Giác nằm cũng khá giống nhau, chỉ là bên Mục Giác kia hắn sắp xếp người chăm sóc theo giờ, buổi tối phải có bảo mẫu gác đêm. Mục Giác vừa vui vẻ náo nhiệt, thường xuyên có người bệnh gần đó qua chơi, Tiểu Bạch ngốc cũn thường xuyên đến chơi với bà, bởi vậy trên bàn luôn bỏ đầy các loại thức ăn mời khách. Nhưng căn phòng này nếu không có người làm, hoàn toàn im lặng đến quá đáng.

Diệp lão gia nửa nằm nửa ngồi, tinh thần coi như tốt, mang kính lão đọc sách, biết có người đến, ngẩng đầu híp lại hai mắt, khi thấy rõ người tới, ánh mắt chợt sắc bén, buông sách không nói một lời.

“Tôi nhớ rõ trước kia gặp ông phải có người khác đến thông báo, ” Mục Dục Vũ nhẹ giọng nói, “Có đôi khi là thư ký , có đôi khi là người phụ nữ của ông.”

“Tôi nhớ rõ trước kia gặp anh, đều có thể nghe anh biết quy củ gọi một tiếng ngài Diệp.” Diệp lão gia dõi theo hắn, thản nhiên nói.

“Bây giờ cũng có rất nhiều người gọi tôi là ngài Mục.” Mục Dục Vũ nói.

“Thoạt nhìn anh quen rồi, ” Diệp lão gia trào phúng nói, “Thế nào, được người khác gọi là ngài thì cảm giác tốt phải không.”

“Còn tạm” Mục Dục Vũ gật gật đầu, “So với người khác thì tốt hơn.”

“Cho nên anh tới đây cười nhạo một ông già sinh bệnh sao?” Diệp lão gia cười lạnh hỏi, “Bây giờ không phải anh nên mở một bữa tiệc ăn mừng sao? Sao vậy, cấp dưới chúc mừng còn chưa đủ, còn muốn đến cái chuôi kẻ địch này nghiền nát dưới chân mới hả dạ sao?”

“Không phải, ” Mục Dục Vũ cười cười, nói, “Tôi chỉ là cảm thấy cái loại tiệc rượu này không có ý nghĩa, hơn nữa con trai ông lại không khiến người ta trào sôi ham muốn, tôi bỗng nhiên nhớ tới ngài, vì thế cứ tới đây .”

“Lại đây nhìn tôi chết chưa phải không?”

“Lại đây nói cho ngài một tiếng, Diệp thị từ nay về sau không tồn tại , tôi cảm thấy đã xảy ra loại chuyện này, bất luận như thế nào, đều nên cùng người lãnh đạo kia công ty bốn mươi năm nói một tiếng.”

Diệp lão gia nhìn chằm chằm mặt Mục Dục Vũ, qua nửa ngày, mới rầu rĩ nói một câu: “Bốn mươi hai năm.”

“Sao?”

“Tôi quản bốn mươi hai năm.” Diệp lão gia dùng giọng nói khuyết thiếu phập phồng nói, “Từ lúc tôi tiếp nhận từ trong tay cha tôi, nó chỉ là một cái xưởng nhỏ. Đầu những năm tám mươi, tôi còn đầu cơ trục lợi qua vật liệu thép, cùng người Nam Mĩ buôn bán, đã lừa gạt người Russia , tôi đã trải qua quá trính xây dựng đổi mới kinh tế quốc gia đầy biến động, thời điểm lung lạc. Tôi vốn định cho con cháu tiếp quản sản nghiệp, tiếc rằng cưới ba bà vợ lại chẳng sinh được đứa con tốt nào, không người nối nghiệp, không ai cả.” Hắn ngẩng đầu liếc Mục Dục Vũ một cái, nói, “Mặc kệ anh tin hay không, tôi muốn anh làm con rể, là muốn đem Diệp thị giao cho anh.”

Mục Dục Vũ cười nhẹ, nói: “Cám ơn.”

“Nhưng bây giờ nhớ lại thì ra mọi chuyện đều có nhân quả, chỉ là làm khổ con gái tôi.” Diệp lão gia thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, “Mục Dục Vũ, anh là một người đàn ông, làm đàn ông thì không nên gây khó khăn cho phụ nữ, nhất là phụ nữ của anh, anh hiểu chưa?”

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nói: “Đêm nay tôi mới phát hiện, thì ra Diệp Chỉ Lan còn có rất nhiều người thương, cha cô ta, anh trai cô ta, đều chưa quên cô ta.”

Diệp lão gia lắc đầu, thở dài nói: “Tôi ít khi để ý đến con, đối với con gái từ nhỏ đã không quan tâm, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, trong tất cả mọi người, tôi có lỗi với nó nhất. Lúc trước nó học đàn cũng tốt lắm, nhưng tôi còn khiến nó bỏ học kết hôn, tôi không hỏi lấy nó lấy một tiếng.”

“Hối hận sao?”

Diệp lão gia không trả lời, hỏi lại hắn: “Anh, hối hận sao?”

Mục Dục Vũ im lặng .

“Trở về đi.” Diệp lão gia vẫy vẫy tay, một lần nữa mang kính mắt đọc sách, “Đừng nói với Chỉ Lan anh đến thăm tôi.”

Mục Dục Vũ nhìn hắn nửa ngày, hướng hắn gật gật đầu, xoay người rời đi.

Đột nhiên hắn có chút thấu hiểu người này, hắn nhất định cũng hiểu được mệt mỏi, mệt đến mức độ cực hạn, thì ra trong cuộc sống còn quá nhiều điều quan trọng, giống hệt như lực hút trái đất bị mất đi, tất cả đều lơ lửng.

Cho dù là chứng kiến nó lơ lửng xa xa, hắn cũng đã đánh mất dục vọng theo đuổi.

“Thưa ngài, đến thăm phu nhân không?” Lão Trần ở phía sau hắn hỏi.

Mục Dục Vũ gật gật đầu, vòng vo vài còng, hướng về tòa nhà mẹ nuôi nằm.

Chưa bước vào phòng bệnh, lại nghe thấy nơi đó bay ra một tiếng ca, ca hát là thiếu niên, thanh âm trong suốt rõ ràng, ban đêm nghe qua đặc biệt động lòng người, giống như chim sơn ca hót, hay không thể tả.

Hắn đang hát một ca khúc nổi tiếng được yêu thích, chính xác là bài hát cổ điển vượt qua thời gian vẫn còn lưu hành, Mục Dục Vũ biết bài hát này, tên là <time to say goodbye>, năm chín mươi ca sĩ khiếm thị Andrea Bocelli biểu diễn sau một lần là nổi tiếng, cho tới nay đã thành bài hát kinh điển.

Thanh âm thiếu niên nghe qua tất nhiên là chưa qua trường lớp đào tạo, nhưng điều khó có được là, hắn không hề tạo hình uyển chuyển, dễ dàng lên giọng, liền như đỉnh băng trong suốt cao nhất, ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Time to say goodbye

Places that I ‘ve never seen or

experienced with you

now I shall

I ‘ll sail with you

upon ships across the seas

seas that exist no more

I ‘ll revive them with you

Tiếng ca tuyệt vời, ngược lại để lộ ra chút điềm xấu, Mục Dục Vũ biết đây là ca khúc mẹ nuôi thích, nhưng là người dạy thanh nhạc ở học viện như bà, bà biết nhiều đoạn lắm, vì sao muốn chọn đoạn này? Vì sao phải dạy cho người khác? Mục Dục Vũ nhịn không được tăng tốc, đi đến cạnh cửa, đẩy cửa ra.

Tiếng hát đột ngột im bặt, trong phòng mọi người giật mình nhìn hắn, Mục Dục Vũ đảo qua mặt bọn họ, có một hai bệnh nhân thường ghé chơi, có hai ba đồng nghiệp mẹ nuôi, thiếu niên đứng ở bên trong hiển nhiên là em trai ngốc của Nghê Xuân Yến, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, Tiểu Bạch ngốc thì ra có thể nhớ kỹ ca từ rắc rối và giai điệu, còn có một giọng hát tốt.

Vậy Nghê Xuân Yến đâu? Mục Dục Vũ theo bản năng tìm kiếm cô, ngay tại lúc vừa chuyển đầu, hắn thấy Nghê Xuân Yến đang cầm lấy hoa quả được rửa sạch từ bên ngoài đi vào đến, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng tươi cười kia vừa tiếp xúc đến giây thứ nhất thấy hắn liền tiêu tán .

“Đó là, Tiểu Siêu, nhớ cô giáo Mục , tôi liền dẫn nó đến thăm, tôi không nghĩ đến gặp được ngài ở đây…” Nghê Xuân Yến lúng túng nói, “Tôi, chúng tôi lập tức đi ngay.”

Chương 24

Mục Dục Vũ nhìn chăm chú vào mặt người phụ nữ này, hắn phát hiện ra những biểu hiện của người bình thường, mang chút hoảng loạn, dường như sợ hắn hiểu lầm, cô lén đưa mắt nhìn mắt một cái, buông mấy thứ đang cầm trên tay xuống, nói với Tiểu Bạch ngốc: “Tiểu Siêu, bây giờ không còn sớm nữa, đi thôi đi thôi.”

Tiểu Bạch ngốc vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm hoa quả nói: “Em còn chưa ăn nho.”

Nghê Xuân Yến có chút xấu hổ, nói: “Chúng ta không được ăn nha, về chị sẽ mua cho em.”

“Dì nói em có thể ăn.” Thằng nhóc cố chấp nói, “Dì nói đều là cho Tiểu Siêu.”

Nghê Xuân Yến lúng túng hai má dần đỏ lên, cô đi qua túm chặt cánh tay thằng nhóc làm bộ răn dạy nói: “Chị nói em trở về ăn, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì? Hả? Đi mau, chậm chạp không bắt được xe bây giờ.”

“Em không, ” Tiểu Bạch ngốc xoay người, nhìn Mục Giác, quyệt miệng xin giúp đỡ nói, “Dì…”

Nghê Xuân Yến cả giận nói: “Thằng nhóc em sao lại cứng đầu như vậy? Không nghe lời có phải hay không?Chị không cho em ăn uống sao? Thật sự là tức chết mà, mau lên mau lên mau lên…”

Mục Giác trừng mắt nhìn Mục Dục Vũ, nói với Nghê Xuân Yến : “Xuân Yến, Xuân Yến không có việc gì , con cho thằng bé uống miếng nước, ăn vài thứ rồi đi, không bắt được xe buýt thì sao? Tiểu Vũ có ở đây, bảo nó gọi đưa các con về, nhiều chuyện nha. Nhanh, đừng dọa thằng bé, Tiểu Siêu, đến bên dì này.”

Tiểu Siêu lầm bà lầm bầm đi qua, Mục Giác dịu dàng vuốt bàn tay nó, cười nói: ” Tiểu Siêu Chúng ta hôm nay giỏi quá, hát thật là hay, Tiểu Siêu thấy đúng không?”

Vài đồng nghiệp già và người chung phòng bệnh đều cười gật đầu, mỗi người một câu khen nó, Tiểu Siêu đại khái lớn như vậy chưa từng được người ta khen, ngạc nhiên rất nhiều, cũng hưng phấn đỏ mặt, ngây ngô cười hỏi: “Con có thể ăn nho sao?”

“Có thể nha, kia đều là mua cho Tiểu Siêu , con nhớ rõ bài hát dì dạy như vậy, đây là phần thưởng của con.” Mục Giác vẻ mặt dịu dàng nói, quay đầu thấy Mục Dục Vũ còn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghê Xuân Yến, vì thế lên giọng nói, “Tiểu Vũ, nhanh mang nho đến đây.”

Mục Dục Vũ không nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn xem lái xe lão Trần đi theo phía sau , dường như lão Trần vội hoà giải cười hớ hớ đem nho đưa qua, thích thú nói: “Ai u phu nhân thật có phúc khí, nằm viện còn thu nhận học sinh giỏi đến vậy, đến đến, đây là nho của con, nhìn ngọt lắm , phải hay không?”

Tiểu Siêu đoạt lấy hoa quả trên bàn cảnh giác nói: “Chú khen nho con cũng không chia cho chú ăn.”

Lão Trần sửng sốt, nhịn không được cười lên tiếng, Mục Giác lại mặt mày hớn hở, dỗ nó nói: “Được được, đều cho con, đừng nóng vội nha, không có người giành đâu.”

Tiểu Siêu được Mục Giác cam đoan, thế này mới cảm thấy mỹ mãn cho một quả nho vào miệng, lúc nó ăn đến quả thứ hai có nghĩ nghĩ, nhảy qua đưa đến bên miệng Nghê Xuân Yến, lấy lòng nói: “Chị, ăn.”

Nghê Xuân Yến trừng mắt nhìn nó, quay đầu đi chỗ khác nói: “Chị không ăn, em ăn đi.”

“chị ăn đi, ngọt lắm .”

“Mời các chú và dì ở đây chưa, ở nhà chị dạy em đều đã quên?” Nghê Xuân Yến nhịn không được lại trừng mắt nhìn thằng nhóc không tiền đồ này liên tục ăn, giục nói, “Nhanh, không thể ăn một mình được.”

Tiểu Siêu chu miệng lên, miễn cưỡng bắt đầu đếm số, sau đó mang nho chia đều cho mọi người ở đây. Ở đây đều chỉ là nhìn nó chơi đùa, làm sao thật muốn nhận nho trong tay nó. Nhưng nó cực kì nghe lời, cau mày cẩn thận đếm tỉ mỉ số nho, cuối cùng đến phiên Mục Dục Vũ đứng trước mặt, nho còn lại đã không còn nhiều lắm, nó có chút sốt ruột, vụng trộm liếc Mục Dục Vũ một cái.

Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm những ngón tay trắng như tuyết của thằng nhóc mang trái cây giao nộp cho hắn. Hắn chán ghét khẳng định thằng nhóc này nhất định không rửa tay, vì thế lạnh lùng nói: “Giữ đi.”

Tiểu Siêu vui vẻ hỏi: “Anh trai báo chí thạch hoa quả , anh thật không cần sao?”

“Không cần.” Mục Dục Vũ nhíu mày nói.

“Vâng.” Tiểu Siêu vui vẻ nở nụ cười, lập tức mang nho sôi nổi chạy đến trước mặt Nghê Xuân Yến tranh công nói, “Chị, chia xong rồi, còn có nhiều như vậy nha.”

Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nghĩ, quả nhiên là một thằng ngốc, chỉ chút chuyện này có thể khiến nó vui như vậy, hắn quay đầu, lại ở thoáng nhìn Nghê Xuân Yến nháy mắt ngẩn người, hắn thấy Nghê Xuân Yến mỉm cười nhìn em trai mình, lải nhải: “Ăn đi, chị không thích ăn cái này, em chậm một chút, đừng đem nước dây ra quần áo”, vừa đau lòng mà thỏa mãn sờ đầu của nó.

Ánh mắt kia có áy náy, có mềm mại, có chua xót, có những tình cảm lưu luyến mà hắn không thể phán đoán, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được.

Ví như một người đối với một người khác trân trọng vô điều kiện, cái loại tình cảm này này hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp cho người kia, không có lý do gì, chỉ là muốn họ thật hạnh phúc, khiến họ vui vẻ, nhưng bởi vì không thể cho họ đồ tốt nhất nên cảm thấy áy náy.

Ở trong trí nhớ có ai đó cũng từng đối với hắn như vậy, ai lừa rằng mẹ hắn không thích dưa hấu, nhường cục cưng mình ăn; ai bậy bạ nói, trong lồng cơm mẹ toàn là đồ ăn ngon , đứa nhỏ không thể ăn.

Phụ nữ thì ra đều ngu muội tự thông mọi chuyện như vậy, đều vì một dòng máu.

Hắn nhẹ nhàng ho khan một chút, đông cứng nói với Nghê Xuân Yến nói: “Cô đi ra đây một chút.”

Nghê Xuân Yến giật mình nhìn hắn, mím môi.

Mục Dục Vũ không hề nói nhiều, hắn xoay người trước ra phòng bệnh, hắn đứng ở trên hành lang, tay bỏ vào trong túi, hắn nghĩ bản thân hắn có chút không tin được, hắn và Nghê Xuân Yến cũng không phải không có gì? Không phải không liên hệ, không cùng liên quan đến người phụ nữ này là tốt nhất sao? Nhưng vì sao ở giờ khắc này, đột nhiên cổ họng và mắt nóng rực lên, cảm thấy muốn làm cái gì, hơn nữa lại nghĩ không ra.

Một lát sau, phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Mục Dục Vũ quay đầu lại, thấy bóng người chậm rãi đi tới đúng là Nghê Xuân Yến, cô vẫn là mang bộ quần áo như khi trước, và áo sơ mi tay dài và quần bò, tóc dài ở sau đầu cột thành búi.Cô bây giờ không mang theo tạp dề và tay áo bông khi làm việc, chợt cảm thấy, càng có vẻ bình thường vô cùng.

Nhưng chỉ có một người phụ nữ như vậy, thật kỳ lạ , xuất hiện ở trong giấc mơ của hắn, xuất hiện trong cuộc sống của hắn, làm hắn cảm thấy có một thứ gì đó bởi vì cô xuất hiện mà lặng yên thay đổi, tuy rằng tạm thời còn chưa phán đoán loại thay đổi này là tốt hay là xấu, nhưng trong tay cô như cầm một cục đá, ném vào hồ tạo thành những gợn sóng, từng vòng từng vòng đẩy ra, không thể biết trước sẽ mang đến phản ứng dây chuyền gì.

“Vẫn là nên để tôi nói trước đi ” Nghê Xuân Yến mân nhanh môi, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, giống như bất cứ giá nào nói, “Tôi không có học vấn, tính tình cũng thẳng, tôi không có cách nào cứ uốn cong và tự mài mọi chuyện theo ý mình, tôi chỉ nói một câu, ngài không cần lo lắng, đừng nghĩ đây là chuyện rắc rối. Đúng vậy, Nghê Xuân Yến tôi không có tiền không thế, tôi còn có một đứa em trai ngốc, gia đình tôi như thế, ngót nghét một vạn còn cảm thấy rất lớn. Có câu cách ngôn không biết ngài có từng nghe nói qua không, không sợ cảnh nghèo, chỉ sợ chí đoản, nay tôi dám đứng ra cam đoan với ngài, chúng tôi lui tới thăm dì, chỉ vì dì ấy rất tốt, đối với Tiểu Siêu của nhà tôi rất thật lòng. Tôi nghĩ trái nghĩ phải, cũng không thấy bản thân mình có khả năng lớn đến vậy, cũng chẳng có can đảm leo lên ngọn cây như ngài. Tôi, tôi không nhận một phân tiền của dì, Tiểu Siêu cũng không có, hai chị em chúng tôi…” Cô đột nhiên nghẹn một chút, lập tức nhếch miệng cười cười, hít mũi nói, “Hai chị em chúng tôi không hèn mọn như vậy, ngài đừng vội vàng chế giễu, chúng tôi chỉ là, thấy dì rất tốt, không xem thường chúng tôi…”

Hốc mắt cô bất chấp đang đong đầy nước mắt, nhưng vẫn cười, nhìn Mục Dục Vũ nói: “Tôi biết ngài cảm thấy tôi như vậy, không sao, mẹ nó, tất cả đều là tôi. Nhưng mà ngài Mục , tuổi trẻ có ai không khờ khạo làm những chuyện ngốc nghếch? Có ai không té ngã trong đớn đau mới biết được nên thu liễm cái đuôi sống thật tốt? Tôi thật sự, tôi thật sự nghĩ rằng chuyện trước kia mình làm thật xấu hổ, tôi, tôi thật lòng cùng ngài nói một tiếng, tôi sẽ không , không bao giờ như vậy nữa, được không? Ngài cảm thấy hai chị em chúng ta tôi phiền, chỉ cần nói một tiếng, tôi lập tức chạy lấy người, thật sự, tôi nói được thì làm được, ngài không cần cảnh cáo tôi, không đáng giá .”

Mục Dục Vũ không nói được một lời, hắn cảm giác trái tim mình trĩu nặng, hắn gọi Nghê Xuân Yến đi ra, kỳ thật cũng chưa nghĩ ra muốn đỗi đãi với cô ra sao, còn chưa mở miệng đã bị cô tuôn dài một tràng, hắn bỗng nhiên phát hiện, người phụ nữ này và Nghê Xuân Yến trong trí nhớ đã đi khá xa. Cô gái mười sáu tuổi kia, cô gái ngốc nghếch bám theo lưng hắn gào to em thích anh, kỳ thật sớm đã biến mất trong câu chuyện cũ, cho dù nhớ rõ, cô chẳng qua cũng chậc miệng chê cười,.

Nhưng câu chuyện cũ kia, đối phương bọn họ đều nhớ kĩ, trong mỗi khắc trưởng thành trong đớn đau và thống khổ, thất vọng và niềm vui, làm sao có thể chỉ là thứ đáng chê cười?

Mục Dục Vũ nhìn cô, lần đầu tiên, đánh giá người phụ nữ chân thật xa lạ trước mắt này, hắn nghĩ thì ra khuôn mặt cô trong trí nhớ đã gầy và tinh xảo hơn, hắn nghĩ thì ra bờ môi cô ngoại trừ ngây ngô cười, nói chuyện cũng rất lưu loát, khiến người ta nghẹn họng cũng rất lợi hại, có thể đem hắn nói đến như vậy.

Nghê Xuân Yến đợi , Mục Dục Vũ vẫn là im lặng không nói, vì thế tự giễu cười cười, khàn khàn: “Nếu không có chuyện gì, tôi liền mang thằng nhóc đi về trước . Tạm biệt, ngài Mục.”

Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, há mồm nói: “Đợi chút.”

“Ngài còn có việc?”

“Đừng gọi tôi ngài Mục, nghe thấy thật khó chịu.” Mục Dục Vũ thở dài một hơi, nói, “Dù thế nào chúng ta cũng coi như bạn cũ, không đáng khách khí như vậy “

“Tôi không muốn xưng hô với ngài như vậy.”

Mục Dục Vũ đột nhiên nở nụ cười, hắn cũng thật sự gợi lên môi, nhẹ giọng hỏi: “Ngót nghét một vạn đối với cô mà nói thật sự là chuyện lớn?”

Nghê Xuân Yến cảnh giác nhìn hắn.

Mục Dục Vũ phát hiện bộ dáng cô trừng mắt nhìn người kỳ thật cũng đơn thuần y hệt cậu em của cô vậy, bất giác nụ cười càng to, dùng giọng diệu dẫn dắt đàm phán với đối phương trao đổi: “Tôi nghe nói nhà hai người đang chuẩn bị phá bỏ và phải chuyển đi nơi khác đúng không?Bù đắp căn nhà của cô cũng chẳng được bao nhiêu, cửa hàng mặt tiền lại bất hợp pháp, căn bản không thể lấy các khoản đền bù, lúc trước cô mở quán vừa phải đi sớm về tối, còn phải phân tâm chăm sóc Tiểu Bạch ngốc kia, còn phải đề phòng đội ngũ quản lý thành phố, nếu mở cửa hàng lại lần nữa, rất khó khăn phải không?”

Nghê Xuân Yến cắn răng nói: “Bản thân tôi sẽ tự tìm cách.”

“Tôi thấy hiệu quả và lợi ích rất thấp, đầu tư và lợi nhuận không phải là tỉ lệ thuận.” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Tôi có một con đường khác cho cô chọn, đầu bếp nhà tôi là người tây, nấu thức ăn không hợp với ý tôi, đối với hợp đồng kí kết còn chưa kết thúc, tôi lại lười mời người khác. Cô như vậy, đến giúp tôi lo liệu cơm trưa, còn có mẹ tôi , cơm tối không cần cô quan tâm, một ngày làm một chút, tôi cho cô tiền lương bằng nửa tháng lương đầu bếp nhà tôi, nhưng có điều kiện, cô phải làm những món có thể ăn. Cô cũng biết mẹ tôi thân thể không cho phép tùy tiện ăn cái gì.”

Nghê Xuân Yến kinh ngạc nhìn hắn.

Mục Dục Vũ phóng tầm mắt, thô lỗ nói: “Tôi xem cô là bạn cũ nên giúp cô một phen, muốn cự tuyệt cũng được, nhưng nếu làm, thì sẽ không quá khó khăn, cô nói xem?”

Nghê Xuân Yến theo dõi hắn, trong ánh mắt bập bùng lửa nói: “Tôi không dám làm công cho anh, ai biết anh lúc nào đuổi tôi, tôi đến lúc đó cũng như anh Đại Quân, khóc cũng không kịp khóc.”

Mục Dục Vũ hơi hơi sửng sốt, hí mắt nói: “Cô có ý gì?”

“Anh Đại Quân thay anh làm bao nhiêu chuyện không biết, anh hẳn là rõ, anh ấy là người tốt, lòng nhiệt tình, có trách nhiệm, làm việc tận lực, ngay cả anh ấy anh nói đuổi liền đuổi, anh ấy cứu chị em chúng tôi, vụ kiện bên tòa còn chưa có kết thúc đâu, tôi không có mặt mũi làm công cho anh lúc này!”

Mục Dục Vũ chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bùng cháy, hắn nhìn chằm chằm Nghê Xuân Yến nửa ngày, lạnh lùng nói: “Được, cô đã không biết tốt xấu, tôi cũng không ngăn cản!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.