Không Nói Yêu Em Có Được Không

Chương 7: Chương 7




**** pháp****

ở một vùng cách biệt hẳn với những thành phố của pháp, một ngôi nhà lớn, kết cấu đẹp nhưng có vẻ cổ xưa nằm giữa một vườn cây xanh các loại, một chiếc xe sang trọng đỗ ở cổng, cánh cửa tự động mở ra, xe chạy vào trong. Từ trên xe bước xuống, bà lâm, gia Khánh cùng nguyên lệ , người làm chạy ra xách đồ cho ba người. một người đã lớn tuổi, ngồi trên chiếc xe lăn, đằng sau có một người đàn ông khoảng ngoài 50 đẩy giúp.

- ba!- bà Lâm đi đến trước mặt người ngồi trên xe lăn, đó chính là lâm lão gia- bọn con tới thăm ba!

- ông nội!- gia khánh cầm theo tay nguyên lệ tới trước mặt lão Lâm. Nguyên lệ cũng lễ phép cúi chào, lão lâm gật đầu rồi bảo mọi người vào trong nhà.

- ta còn tưởng lão gia này bị lãng quên rồi!- lão Lâm quở trách, bà Lâm đành xin lỗi ông:

- ba, tại bên đó có chút chuyện, lần này bọn con sang đây còn muốn đón ba sang bên đó sống cùng!

- ta không muốn đi đâu cả, ở đây có bà ấy, ta phải ở đây!- lão Lâm không muốn tời đi, điều này ông cũng đã nói nhiều lần. lão Lâm nhìn sang nguyên lệ- cô bé này là ai?

- cô ấy là bạn gái con!- Gia Khánh giới thiệu, nói dối ông anh cũng thấy rất có lỗi- cô ấy tên nguyên lệ, là em giá minh kì.

- ra vậy, rất xinh! quen nhau bao lâu rồi?-lão lâm hỏi nguyên lệ, gia khánh định nói thì ông lại chặn- ta đâu hỏi con.

- chính xác là hai năm, yêu thì hơn một năm!- nguyên lệ cố giáu sự bối rối, may gia khánh đã dặn cô trước. nghe vậy, lão lâm chỉ gật gù rồi bảo ba người lên nghỉ ngơi.

** thành phố M**

minh kì đang ngồi trong văn phòng của mình, đau đầu với đống giấy tờ trên bàn, ông nguyên cùng bà nguyên bước vào:

- ba, mẹ, sao hai người đến đây?

- ba xem con làm việc ra sao? con ổn chứ?- ông nguyên quan tâm hoit, tuy rằng ông chưa giao toàn quyền cho minh kì nhưng công việc của anh vẫn rất nhiều, dạo này lại lo cho chuyện thu mua một công ty nữa, thêm sự kiện cuối năm, côn việc thường ngày ở tập đoàn đã nhiều lại thêm mấy việc lớn, ông cũng rất xót con trai.

- ba đừng lo, con ổn mà!- minh kì cười- mẹ uóng trà nhé!-

- được! minh kì, chuyện ra mắt bộ sưu tập nguyên lệ, con lo đến đâu rồi?- bà nguyên thấy mấy mẫu vẽ trên bàn làm việc của con trai liền nhớ đến nguyên lệ.

- mẹ yên tâm, con bé thiết kế rất đẹp, tốt nghiệp loại xuất sắc, bằng của nó cũng toàn loại giỏi, đúng là nếu không thấy tài năng của nó thì bằng cấp cũng là phũ.- minh kì đưa cho ông nguyên bộ thiết kế của em gái mình- ba xem này, có phải không cho con bé làm là mất một tài năng, ngăn cả ước mơ của nó hay không?

- ba không muốn con bé vất vả!

- con bé lớn rồi, công việc này là ước mơ của lệ, đây là ươc mơ, con bé vẫn có thể ở nhà, không phải sao?- minh kì muốn bỏ cái suy nghĩ từ trướ đến nay của nhà họ nguyên, là con gái không nhất thiết phải ở nhà từ trước hầu hết con gái hay con dâu đều chỉ ở nhà lo chuyện ở nhà, quản người làm, lo chăm sóc cho chồng con.

- thôi được, ba không ép, lệ nhi thích thì để con bé làm, cũng tốt nó có thể tự nuôi bản thân nó.- ông nguyên gật gù, có lẽ nên suy nghĩ tích cực.

có tiếng gõ cửa, sau đó có người bước vào, là phẩm nhã kiều, có vẻ như cô hơi giật mình khi thấy ông bà nguyên ở đây, đi đến trước mặt:

- con chào hai bác.

- ừ, sẵn đây thì chúng ra cùng đi ăn trưa nhé! cũng muộn rồi!- bà nguyên đề nghị.

tại nhà hàng ở khách sạn 5*, gia đình minh kì cùng nhã kiều ngồi ăn trưa cùng nhau, bố người vừa ăn vừa nói chuyện một cách vui vẻ, nhưng chủ đề vẫn xoay quanh việc cưới hỏi của đôi trẻ.

- nhã kiều, hôm qua bác đã gọi nói chuyện với bà phẩm rồi, chúng ta sẽ gặp mặt vào cuối tuần!- bà nguyên nói, nghe vậy minh kì vui ra mặt.

- bọn con tính sẽ không làm lễ đính hôn, đến đầu năm tới sẽ cưới!- minh kì cầm tay nhã kiều, cô liền ngại ngùng rụt tay lại, nói:

- anh còn chưa cầu hôn em đấy!

- sao? con trai, con chưa cầu hôn người ta đã bảo bố mẹ đi hỏi cưới rồi sao?- ông nguyên cười lớn.

- đâu có!- cầm tay nhã kiều chỉ vào ngón tay đeo nhẫn của cô- nhẫn này con mua là để cầu hôn, cô ấy đeo rồi, không phải cũng đồng ý rồi sao?- minh kì phản bác, lôi ra bằng chứng mình đã cầu hôn nhã kiều.

- anh nói chỉ là nhẫn đôi bình thường mà!- nhã kiều

- anh có nói sao? nếu vậy em quá tin người rồi! haha...

- thôi, được rồi, ăn đi con, nhã kiều, buổi chiều con rảnh, chúng ta cùng đi mua sắm được không?- bà nguyên vui vẻ nói, nhưng vừa dứt câu đã nhận được hai sự phản đối từ hai người đàn ông, trong khi nhã kiều thì vui vẻ đồng ý.

- mẹ à, chiều nay cô ấy đi cùng con!- minh kì buổi chiều phải xử lí hồ sơ, nếu có nhã kiều bên cạnh, anh tin mình sẽ vui hơn. Ông nguyên lâu không gặp vợ, cũng muốn bà cùng mình đi thăm vài người bạn, nên cũng kiếm cớ.

- thôi được rồi, vậy mai con sang đón bác, mai bác rảnh mà con cũng rảnh!- bà nguyên quyết định, hai người kia có ý định phản đối nhưng bà nguyên đã chặn lại- tôi quyết định rồi, mai tôi phải cùng nhã kiều đi shopping!

**** Pháp****

Nguyên lệ cùng gia Khánh đẩy xe đưa Lão Lâm Gia đi dạo. qua nói chuyện với nguyên lệ, Lại thêm nghe con dâu mình nói cô gái này rất tốt lại là người hiểu biết, lão lâm gia vô cùng hài lòng, tin tưởng con mắt của cháu trai mình.

- Hai đứa định bao giờ kết hôn?- Lão Lâm ngồi trên xe lăn, mắt hướng về phía trước, hỏi. Gia Khánh hơi lo sợ về câu hỏi của ông, anh biết ông nghĩ gì, sọe gì!

- ông, bọn con cần thêm thời gian để tìm hiểu, chưa kết hôn lúc này!- Gia Khánh nói khéo.

- con nghĩ là còn sớm? gia Khánh, con năm nay đã ba mươi rồi, ta cũng không có thể sống thêm được bao lâu, con không muốn ta dự lễ cưới của con!- giọng lão lâm gia trùng xuống- Ba con mất sớm, cái thằng, dám bỏ ta đi trước, con xem, con là niềm hi vọng sống duy nhất của ta, là tất cả niềm yêu thương, là sự kì vọng, còn là niềm tự hào của Lâm gia. Ta sẽ không thể nhắm mắt khi không thể dự lễ cưới của con!

- Ông nội, ông đừng nói vậy! ông phải thật mạnh khỏe, như vậy Gia Khánh mới có thể vui!- nguyên lệ có chút xúc động, không ngờ gia khánh lại được ông thương yêu đến vậy. nhưng cô cũng bôi rối khi ông giục hai người kết hôn.

- gọi một tiếng ông nội, tức là con dâu nhà này rồi! gia lhasnh, con chịu đưa con bé về ra mắt rồi, tức là tình cảm đã sâu đậm, chắc chắn cũng đã có người ta ở vị trí quan trọng, là công nhận cô ta là vợ tương lai của con.- Lão Lâm gia ho khan, còn ho ra máu. gia Khánh lo lắng, vội đưa khan cho ông. ông lau xong chỉ cười nhẹ- không sao! ta không sao!

Buổi tối, bà Lâm chu đáo chuẩn bị bữa ăn tối cho cả nhà. buổi chiều bà đã dành cả buổi chiều đi thăm mộ mẹ chồng và cả cha mẹ mình. chiều tối cố ề sớm để nấu cơm tối cho mn.

- Ba, Ba mệt không?- bà Lâm thấy gia khánh đẩy xe lão lâm gia đi vào nhà thì liền ra chào.

- Không sao! con nấu bữa tối sao? có thể ăn chưa?

- được rồi ba! gia khánh, mau cùng nguyên lệ đưa ông vfo ăn cơm.

trên bàn ăn, lão lâm gia luôn hỏi ngyên lệ, gia khánh cũng gắp thức ăn cho cô. bỗng lãi lâm gia lại đưa ra quyết định:

- gia Khánh, ông nội muốn con kết hôn vào cuối năm nay!

câu nói này làm nguyên lệ giật mình, gia khánh lại có chút lo lắng, bà Lâm cũng lo lo, vốn dĩ Gia Khánh và Nguyẻn lệ không có tình cảm, tất nhiên không thể kết hôn. Nhưng lời lão Lâm gia nói thì đâu ai có thể chối, hơn nữa sức khỏe ông không tốt, có lẽ ông cũng thấy được cơ thể mình không thể trụ được bao lâu nữa.

- Ông nội, bọn con...- Gia Khánh định nói, nhưng liền bị chặn lại.

- ta quyết rồi? Mỹ Hạnh, sang tuần các con trở về đó, hãy sang bên kia đặt vấn đề với nhà bên kia.- lão Lâm gia kiên quyết.

- Ba à, có vội quá không?- bà lâm cũng thấy khó xử, hết nhìn bố chồng lại đến nhìn nguyên lệ.

- Ông nội, con xin lỗi ông! con vẫn chưa muốn kết hôn bây giờ, thời điểm nỳ đối với con vẫn cgwa thể làm đám cưới. Hay vậy đi, bọn con đính hôn trước có được không? như vậy vẫn có thể coi con là vợ gia khánh, là con dâu lâm gia rồi!- Nguyên lệ mới nghĩ ra ý này. như vậy sau này, hai bên dễ dàng buông nhau, cũng không có bị tai tiếng gì.

- vậy bao giờ sẽ đính hôn?-lão lâm gia lại hỏi, ông suy cho cùng thì với nguyên lệ, chuyện kết hôn đúng là có hơi sớm.

- hai tháng nữa có được không?- nguyên lệ hít một hơi sâu nói rõ. lão lâm gia có suy nghĩ một lúc, cuối cùng ông đưa ra quyết định:

- giữa tháng sau!- đây là quyết định cuối cùng, chắc chắn không thể lay chuyển, gia khánh nhìn sang nguyên lệ, khó hiểu, không biết cô đang nghĩ gì?

sau bữa tối, bà Lâm cùng lão lâm gia ngồi ở phòng khách nói chuyện, Gia Khánh cùng nguyên lệ ra vườn ngồi, nguyên lệ rất thích chỗ này, yên tĩnh lại rất đẹp. gia Khánh đưa cho cô chiếc áo khoác- thời tiết ở đây đang rất lạnh, cô lại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng.

- đính hôn rồi chúng ta sẽ sống cùng nhau!- gia Khánh nói. Nguyên lệ quay sang nhìn ngạc nhiên:

- sao lại vậy?

- em không biết? vốn dĩ là như vậy! sao lại đồng ý với ông?

- em sợ ông nổi nóng thôi! anh xem, nếu chỉ là đính hôn, chúng ta sẽ không bị ràng buộc gì, sau này cũng có thể không gây khó xử cho hai bên.

- thật sự xin lỗi, đưa em vào thế khó xử như vậy!

- Không sao! thật ra thì em rất quý ông, hồi nhỏ em cũng sống cùng ông nội, cũng chỉ có ông, mẹ và em thôi, đều là ông chăm sóc em, ba thì lại không có bên cạnh. khi sang đây, ông nội anh đối với em rất tốt, lại thấy ông thuong anh như vậy em có chút không đành lòng để ông giận. nếu anh thấy có lỗi, trobg thời gian tới nên tốt với em đi! còn nữa, nên nghĩ ra nên nói gì cho hợp để thông báo với anh kì chúng ta sẽ đính hôn.

- được!

*****************

sau một tuần ở bên pháp, gia khánh đã cùng mẹ và nguyên lệ đón Lão lâm gia về thành phố M. vừa về tối trước, hôm sau gia Khánh đã phải tới Lâm thượng xử lí công việc.

- Chủ tịch, bên Nguyên Giang thông báo kế hoạch cho sự kiện thời trang họ đã lên kế hoạch chi tiết, họ mới gửi bản demo cho tôi, anh xem qua đi!- thư kí của gia khánh đặt lên trên mặt bàn một tập tài liệu.

- gửi báo cáo về doanh thu của công ty SmS cho tôi! nói với giám dốc SmS nếu không muốn bị sa thải, ông ta nên là. ăn đường hoàng, còn nữa, nói ông ta ngày mai lên gặp tôi. về sự kiện thời trang, để bên kia quyết định, chúng ta chỉ thông qua thôi!- Gia Khánh với tác phong làm việc của một chủ tịch, nghiêm khắc và không dễ mềm lòng.

- được, tôi sẽ nói lại!- thư kí gậy đầu, định rời đi nhưng lại nhớ ra có chuyện, ngập ngừng nói- chủ tịch, có cô Vương mỹ an chờ anh ở phòng chờ, đã hai tiếng rồi!

- mời cô ta lên đây đi!

vương mỹ an được nhân viên lễ tân đưa lên phòng chủ tịch gặp gia khánh, cô ta là người nổi tiếng nên khá kuêu ngạo, tuy vậy, nhân viên trong này lại không phải fab cuồng của cô, nên không có ai làm phiền cả.

cửa phòng vừa mở ra, mỹ an thấy gia khánh đang ngồi trước một đống giấy tờ, một chồng hồ sơ và báo cáo các loại.

- anh!- Mỹ an nhẹ giọng lên tiếng. Gia Khánh nhìn lên lại cúi xuống kí tên vào mấy tờ giấy, không nhìn mà hỏi:

- sao lại đến đây?

- muốn mời anh đi dùng cơm trưa!

- anh có hẹn rồi!

- là ai chứ? không thể đi ăn cùng em hay sao?

- không thể, là do em không hẹn trước!

- em mà cũng phải hẹn trước sao?

- mẹ anh mỗi khi muốn cùng ăn cơm ở ngoài với anh đều nói trước với anh một ngày!

- em đã rất nhớ anh!- Mỹ an đi tới phía sau gia khánh ôm lấy cổ anh. Gia Khánh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không để cô ôm quá nửa phút liền gỡ tay mỹ an ra.

- em đã chọn sự nghiệp vủa mình, chúng ta không còn là gì, vậy nên cũng đừng luyến tuếc gay nhung nhớ gì cả!- Gia Khánh nói rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, cầm điện thoại gọi điện nói qua điện thoại-Anh tới đón em!

nghe gia khánh nói vậy, mỹ an lièn hỏi:

- anh có bạn gái mới rồi?

- bọn anh sẽ đính hôn, rất vui nếu em có thể tham dự, anh sẽ gửi thiệp!

- Khoan đã! anh là đã có bạn gái sao? là cô gái hôm nọ?

- đúng vây! anh còn có việc, không tiễn!- Gia Khánh nói rồi đi về phía ghế, cầm chiếc áo khoác rồi đi ra khỏi phòng, lúc qua chỗ bàn làm việc của thư kí cón nói- tiễn khách- rồi bước đi luôn. coi thư kí này Đoàn Sam, nghe lệnh liền đi vào trong phòng nói:

- chị vương, chủ tịch Lâm có việc đi trước, nhờ tôi tiễn chị!

- không cần!- vương mỹ an đùng đùng bỏ ra ngoài, đoàn sam nhìn cô ta rời đi thầm nói- đại minh tinh đây sao? không có phong cách thần thái gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.