Chương 9: Tên tôi là Hoàng Khắc Dương.
Góc lảm nhảm:
" Cảm ơn mấy bác đã ủng hộ truyện em...ahihihi...truyện Khuôn mặt của chị không phải là của em. Mặc dù văn chương,nội dung,tình huống không có gì đặc sắc nhưng mình sẽ cố gắng hoàn chỉnh viết thật nhiều,cố gắng học tập thật nhiều,học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm của các bạn đọc giả cho lời nhận xét giúp mình hiểu về truyện hơn. Mình cảm ơn ạ. Xa ran hê dô >.
"À há...mình còn có tập truyện đã full lâu rồi. Tên là "Ai mới là con trai?" Mấy bạn có time ủng hộ ạ. Êm xin chân thành cảm ơn "cúi đầu"."
.........................................
Mặt trời nhô lên. Chiếu sang cửa sổ là tia nắng nhẹ lấp ló xuyên tán lá xanh xanh rọi đến khuôn mặt ai đó còn đang ngáy ngủ.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông đồng hồ báo thức. Nhỏ lề mề dơ tay lên bấm tắt đồng hồ.
Chống lưng dậy như thể mình đang bị một quả núi nằm trên đôi vai. Lại một ngày mới bắt đầu.
-"Thưa cậu chủ. Bữa sáng đã được đem lên."-Tiếng hầu gái bên ngoài.
-"Mang vào đi."-Nhỏ đang làm vệ sinh cá nhân trong phòng tắm.
Bữa sang thịnh soạn được bầy ra trước mắt. Nhỏ nhìn thật kĩ những món này. Chợt nghĩ đến ngày xưa. Sáng nào cũng chỉ là bánh bao hay là bánh mì. Không như bây giờ. Cá ngừ sốt cà chua,sườn rim ngọt,cơm trắng còn nóng. Chỉ đơn giản như thế nhưng so với gia đình ngày trước là sơn hào hải vị. Không biết giờ này họ đang ăn gì?
Cạch.
-"Rồi ngươi cũng dần quen với cuộc sống này thôi. Rồi một ngày nào đó ngươi cũng chỉ biết đến cuộc sống giàu sang. Sẽ không bao giờ muốn quay lại nghèo nàn đó nữa."
-"Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra."-Nhỏ phản bác.
-"Ừ thì không có."-Quản gia nhún vai.-"Ăn sáng nhanh đi rồi còn "nhập vai"."
Rồi sẽ có lúc ngươi như thế.
Nhập vai? Tôi sẽ là một hoàng tử trong truyện sao? Giả trai thừa kế.
....
Bộp...bộp...bộp....
Tiếng vỗ tay trang trọng trong buổi lễ sinh nhật lần thứ 18 của nó. Hoàng Thục Anh.
Chỉ mới 18 tuổi,là người con gái duy nhất trong nhà. Nó như đang gánh nặng trên vai. Thật khó nhọc. Sẽ bươn trải ra xã hội mà không có ba mẹ bên cạnh. Xin hai người cứ yên tâm. Hãy nhìn con lớn lên. Con sẽ không làm hai người thất vọng.
Nó đứng trước bàn thờ của hai người. Mỉm cười với đoá hoa trên tay.
Tin....tin...tin
Điện thoại rung.
{Xin lỗi vợ yêu nha. Chồng đang trên đường về. Mai mới đến nơi chúc sinh nhật vợ được. Ôi xin lỗi em yêu.}
Nó đọc xong tin nhắn là muốn quất luôn cái điện thoại xuống nền.
{Ngon rồi đấy. Mai chết với tui.}
{Chồng xin lỗi rồi mà.}
{Nín.}
Hắn bên đâu dây bật cười tung toé. Đúng là người tình khó tán. Hắn đã theo đuổi nó từ hai năm trước. Người ta bảo chờ đợi là hạnh phúc. Phải chăng?
Nhân vật chính bước ra trọng điểm tiếp khách. Khi cánh cửa đón tiếp người cuối cùng là chủ tịch tập đoàn CEO nhà hắn là khi mọi thứ yên bình sắp đến hồi kết tuyên bố người thừa kế 18 tuổi của tập đoàn AL.
Cạch.
Hai bên toả ánh sáng lên. Hai người bước vào. Thân hình trung niên cùng thân hình gầy gì đi đến.
Chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ là ai?
.........................
Rầm.
Một chiếc ô tô đâm vào xe hắn,làm BWM quý giá kia trầy xướt một tí.
-"Aishhh..."-Hắn tức giận bay xuống xe xem tên khốn nào thích gây chiến. CLGT?
Là Anh. Nguyễn Minh Hoàng vẫn ngồi im trong xe và không cho là mình có lỗi.
-"Nè..."-Hắn chóng nạnh đi đến.
-"Sao?"-Anh lắng nghe nhưng mắt vẫn hướng đi đâu.
-"Đâm vào xe tôi mà không xin lỗi đến một câu hả?"
-"Là tại cậu."-Anh ngước lên với ánh mắt lạnh lùng.
-"Ơ đệch...rõ ràng là anh đâm vào xe tôi trước mà."
Anh nhún vai lắc đầu.
-"Là tại anh dừng xe đột ngột giữa đường bảo gì không đâm vào nhau."-Một phần cũng do anh đang vội.
-"Đờ mờ...thế là bảo tôi có lỗi toàn phần."-Hắn đến lúc sôi máu lên.
-"Rõ ràng."
-"Mày thích đánh nhau đó hả tên khốn?"-Chưa gì đã khiêu chiến -.-
-"Không rãnh đâu."-Nói xong anh lái xe đi lên đang có chuyện gấp mà gặp tên điên này làm mấy cả khối thời gian.
Thật ra chẳng ai đúng cả. Một bên thì hắn lo nhắn tin cho nó mà dừng xe đột ngột giữa đường. Một bên do có việc gấp với món quà trên tay lái thật nhanh đến nơi mình đang đến.
Hắn sôi máu với bản mặt đang bốc hoả. Tao mà biết tên khốn đó ở đâu thì coi như mày tới số. Hôm nay ông tu nhá.
...................
Mọi người giật mình không biết người có khuôn mặt khác lạ trước mắt là ai. Nói đúng hơn là cô ấy có khuôn mặt giống nhân vật chính - Hoàng Thục Anh.
-"Ngươi..."-Bà Nội nó giật mình.
-"Ai đây?"-Ông ngoại nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của cậu thanh niên trước mắt.
Người giống người không có gì là ngạc nhiên. Biết đâu được là sẽ có một ai đó có phiên bản giống nhau sao. Cho nên mọi thứ hết sức im lặng và bình tĩnh nhìn nó và nhỏ.
Nó khẽ đi đến người con trai trước mặt. Đây là ai? Tại sao cậu ta có khuôn mặt giống mình?
-"Cậu là...?"
-"Đây là người em sinh đôi của cháu."-Quản gia Minh khinh miệt.
-"Sao?"-Nó giật mình. Cú sốc bất ngờ.
-"Rất khó để giải thích."-Quản gia đem giấy xét nghiệm đưa ra.-"Đây là giấy xét nghiệm hai người có dòng máu huyết thống. Có lẽ là ba mẹ chưa biết một điều. Khi Hoàng Thục Anh được sinh ra,đã sinh thêm một đứa cháu trai cho gia đình. Nhưng lại bị một bà mẹ trong bệnh viện vì mất con nên thần kinh không ổn định đã bế đi."
-"Vô lí."-Ba ngoại nó phản đối.-"Nếu có chị em song sinh thì đáng lí ra ba mẹ nó sẽ nói cho gia đình biết."
-"Ngay cả ba mẹ của Hoàng Thục Anh cũng không biết rõ nữa là."-Quản gia nhún vai.-"Khi hai người đi siêu âm bào thai chỉ toàn nhận được kết quả là con gái. Nếu các người không tin thì cứ đến bệnh viện năm ấy và cô nhi viện Phong Linh điều tra. Thậm chí là đi xét nghiệm ADN. Tôi đây....là một người lớn lên trong cô nhi viện. Được nhìn thấy Hoàng Thục Anh trên ti vi mới nỗi lấy làm tò mò không biết có phải là chị em với thằng nhóc này không,mới mang đến đây cho mọi người xem mặt."
Ai cũng cau mày suy nghĩ mọi chuyện theo hướng của quản gia,kể cả nó. Nhưng chỉ có ông Nội là vẫn bình thản xem xét tình hình bằng đôi mắt tham vọng của nhỏ bên dưới. Cậu ta không phải là chị em song sinh với Hoàng Thục Anh được.
-"Tên em là gì?"-Nó mừng thầm trong lòng khi có một nhân vật quan trọng xuất hiện trong cuộc đời nó. Nó có người thân. Là người em trai song sinh. Thật hay là mơ đây?
-"Tên tôi là....Hoàng Khắc Dương."
~ Hạnh phúc là cái đi vay và chia tay là cái giá phải trả ~