Hơn mười thân ảnh của Huyền Thiên, tốc độ cực nhanh, thân ảnh nặng nề,
rắc rối phức tạp, thực sự khiến cho người ta hoa hết cả mắt.
Lúc này, Huyền Thiên hoàn toàn có thể dựa vào quỷ ảnh mê hồn bộ để vượt
qua Ô Như Phi và Triệu Thiểm, dẫn đầu trở về phía bên kia của quảng
trường, thế nhưng Huyền Thiên bây giờ cũng không muốn cứ thế mà xong
việc, đối phương đã giở thù đoạn kiểu ấy ra rồi, như vậy hắn cũng phải
cho bọn chúng một bài học mới được.
Hắn muốn để cho đám người kia biết rõ, Huyền Thiên hắn không phải người mà bọn chúng muốn vo tròn thì vo tròn, muốn bóp nát thì bóp nát, có thể chung sống hòa bình được
thì tốt, nhưng nếu đối phương cứ nhất định muốn đấu thì Huyền Thiên cũng sẽ không lùi bước, phải để cho đối phương phải trả một cái giá thật
đắt.
Kiếm mang như phong duệ đột nhiên xuất hiện, kiếm ý
cường đại bao trùm khắp bốn phía, Huyền Thiên đã xuất kiếm, Phá Vân kiếm vừa ra khỏi vỏ, hư không đều bị rách ra, trong nháy mắt kiếm quang như
mưa nhanh chóng lan ra bao trùm bốn phía.
Hơn mười mấy tên
Huyền Thiên thi triển Diệt Thần Thức, trong nháy mắt đã đâm ra trên trăm kiếm, đồng thời xuất hiện tới mấy ngàn đạo kiếm quang, thế này đã không thể dùng hoa hết cả mắt để hình dung nữa rồi mà đã hoàn toàn trở thành
một đoàn loạn thất bát tao.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang
lên, thân thể của Ô Như Phi và Triệu Thiểm nhanh chóng lùi lại, trên cơ
thể hai người đồng thời xuất hiện hơn mười đạo kiếm thương, sâu tới mức
có thể nhìn thấy xương cốt trắng hếu, máu tươi chảy ồ ạt, bị đánh văng
ra hơn trăm mét, ngã xuống mặt đất.
Còn hơn mười đạo thân ảnh của Huyền Thiên thì trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu theo kiếm quang, chỉ còn lại một chân thân đang lao về phía quảng trường đối diện với tốc độ nhanh như chớp, trong tiếng kinh hô của chúng đệ tử Địa Giai cảnh, chỉ vài giây sâu đã đi tới phía bên kia, cắm lá cờ xuống bên
cạnh.
Ánh mắt của Huyền Thiên quét qua khắp đám cường giả Địa Giai cảnh.
- Còn có ai không phục nữa thì cứ việc đi ra đây!
Nghiêm Minh Tân đi rồi, trên quảng trường bây giờ toàn bộ đều cường giả Địa Giai cảnh, giờ phút này chúng cường giả đều bị khí thế của Huyền
Thiên trấn áp, không ai dám hó hé gì hết.
Ô Như Phi và Triệu
Thiểm bị thương không nhẹ nên đã được người khác đỡ dậy, Lý Cuồng thật
sự là không thể nào ngờ được, lúc Huyền Thiên đấu với Nghiêm Minh Tân
vẫn còn che giấu thực lực của mình, cư nhiên chỉ trong vòng một giây đã
đánh trọng thương hai vị cường giả Địa Giai cảnh nhất trọng cùng một
lúc.
Lần này hai người bọn họ cản đường Huyền Thiên, ra tay cướp cờ, quả thực chính là tự lấy đá đập chân mình.
Qua khoảng người giây cũng không có bất kỳ người nào đứng ra đáp lời
Huyền Thiên nữa… vô luận là thực lực hay là khinh công, những người có
tư cách để tỷ thí với Huyền Thiên cũng đều không phải là đối thủ của
hắn.
Ánh mắt của Huyền Thiên lại chuyển sang trên người Lý Cuồng.
- Lý Cuồng, ngươi có phục hay không!
Sắc mặt của Lý Cuồng lúc xanh, lúc trắng, mấy giây sau mới nói:
- Phục!
Ánh mắt của Huyền Thiên quét qua tất cả mọi người:
- Các ngươi có phục hay không!
…
- Phục…. !
- Phục - - !
- Ta tâm phục khẩu phục!
….
Qua nửa ngày sau mới có người chậm rãi bắt đầu nói phục, theo số lượng
người nói ngày càng nhiều thì thanh âm dần dần lớn hơn, ai cũng nói
phục.
- Hoàng Thiên, ta không phục ngươi! Đột nhiên, một
thanh âm cực lớn từ trên không trung vọng xuống, lấn át tất cả những
thanh âm còn lại.
Chủ nhân của thanh âm này dùng chân nguyên để rống lên, cho nên cực kỳ lớn, giống như một đạo sấm vừa rền vang.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ
thấy đó là một vi thiếu niên tuổi chừng mười sáu, từ trên trời giáng
xuống, đáp xuống trước mặt Huyền Thiên.
Ánh mắt của Huyền
Thiên căng thẳng, người tới không phải ai khác mà chính là Trịnh Uyên
xuất thân từ thế gia tam phẩm ở Thanh Châu, cùng tới từ BắcVực với hắn,
phía sau lưng của hắn vác theo hai thanh bảo kiếm vắt chéo.
Không tới mười lăm tuổi đã bước chân vào Địa Giai cảnh, hôm nay mới chỉ
trong mười sáu tuổi hai tháng đã là cường giả Địa Giai cảnh nhị trọng
rồi, tuổi so với Huyền Thiên thì cũng chỉ lớn hơn mấy tháng, nhưng tu vi cũng đã cao hơn hai cảnh giới, hơn nữa ở giữa còn cách một đại cảnh
giới từ tiên thiên cảnh và Địa Giai cảnh.
Trịnh Uyên mặc dù
kém hơn Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần một chút, nhưng tuyệt đối là một trong số ít những đệ tử xuất sắc nhất trong hàng đệ tử hậu bối của Bắc
Thần Các kể từ sau Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần.
Không ít
người nhìn thấy Trịnh Uyên thì hai mắt sáng ngời, nếu nói là còn người
nào có tư cách và thực lực để đánh một trận phân cao thấp với Huyền
Thiên thì chỉ có Trịnh Uyên mà thôi.
Hai người vào Bắc Thần
Các cùng một lúc, cùng là đệ tử đặc thu của Bắc Thần Các ở Bắc Vực, tuổi cũng chỉ hơn kém nhau có mấy tháng mà thôi.
Hơn nữa, trong
lòng mọi người, giữa Huyền Thiên và Trịnh Uyên thì đều xem trọng Trịnh
Uyên hơn, cũng cùng là thiên tài yêu nghiệt, nhưng Trịnh Uyên đã có tu
vi Địa Giai cảnh nhị trọng rồi.
Tuy rằng khả năng vượt cấp
khiêu chiến của Trịnh Uyên không mạnh bằng Nghiêm Minh Tân, nhưng ít
nhất cũng có thể khiêu chiến với cường giả Địa Giai cảnh hơn hắn một
cảnh giới, cường giả Địa Giai cảnh tam trọng mười phần thì có tới chín
phần không phải là đối thủ của hắn, so với Nghiêm Minh Tân bây giờ thì
hơn xa.
Bán bộ chân nguyên như Huyền Thiên, thực lực liệu có
thể mạnh hơn người có mà hết chín phần cường giả Địa Giai cảnh tam trọng cũng không phải là đối thủ như Trịnh Uyên sao? Chuyện này đương nhiên
là không ai tin.
Ánh mắt của Trịnh Uyên nhìn Huyền Thiên,
tràn ngập vẻ cuồng ngạo mà không phát, đố kị và phẫn hận, không hề che
dấu một chút nào.
Trong đám đệ tử đặc thu của Bắc Thần Các ở
Bắc Vực, Trịnh Uyên vẫn cho là hắn cái gì cũng đứng đầu. Sau khi tiến
vào Bắc Thần Các được thái thượng trưởng lão Tằng Sư Kiệt thu làm đệ tử, hắn cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi, đối với người xuất thân từ tam phẩm thế gia như Trịnh Uyên mà nói thì địa vị của hắn trong tương lai, so
với hắn ở trong tam phẩm thế gia đã không thể so sánh nữa rồi.
Thế nhưng, Huyền Thiên lại được La Khiếu Dã thu nhận làm đệ tử thân
truyền. hắn vốn xem thưởng Huyền Thiên, thập phần khinh thường, kết quả
Huyền Thiên lại trở thành đệ tử thân truyền của các chủ. Địa vị ở Bắc
Thần Các còn tốt hơn hắn, điều này khiến cho Trịnh Uyên không thể nào
chấp nhận được, bị đả kích cực lớn. đố kị liền biến thành phẫn hận.
Bất kể là bị người khác sai sử hay là Trịnh Uyên chủ động đi ra, muốn
đánh một trận với Huyền Thiên cũng là chuyện rất bình thường.
Đối với sự xuất hiện của Trịnh Uyên, Huyền Thiên cũng không cảm thấy
ngoài ý muốn gì, hắn đã sớm từ trong mắt Trịnh Uyên nhìn ra, giữa hai
người bọn họ sớm muộn gì cũng phải đánh một trận để phân cao thấp.
- Trịnh Uyên, nếu như ngươi không phục thì ta sẽ đánh tới khi nào ngươi phục!
Trong ánh mắt của Huyền Thiên cũng tràn ngập chiến ý.