Mà Huyền Thiên thì lại không nhanh không chậm, từng bước một, vững vàng
tiến về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng về phía bốn vị cường giả Địa giai cảnh của Lăng Vân Tông, quát:
- Sao lại không nói gì? Lăng Vân
Tông không phải có dũng khí đánh trả sao? Lăng Vân Tông không phải là
không có loại nhu nhược sao? Lăng sư tổ dùng lực lượng một người, đánh
với toàn bộ Lăng Vân Tông, ta so với Lăng sư tổ căn bản không sánh kịp,
nhưng đối phó với cặn bã Lăng Vân Tông, lấy một địch bốn vẫn dư sức. Ta
đã rút kiếm, bọn đạo chích Lăng Vân Tông có dám rút kiếm đánh với ta một trận không? Hay là lời thái thượng trưởng lão của các ngươi cũng chỉ là đánh rắm, Lăng Vân Tông căn bản không có dũng khí đánh trả? Lăng Vân
Tông đều là loại nhu nhược? Lăng Vân Tông chỉ biết hèn hạ vô sỉ mà trợn
tròn mắt nói lời bịa đặt? Có phải thế không?
Huyền Thiên một bước một câu, những câu hét lớn, thanh âm sục sôi, một câu một câu ép Lăng
Vân Tông đến tuyệt lộ, không thể không chiến.
- Nói hay lắm!
Lăng Dật Trần khen lớn một tiếng:
- Kiếm khách chúng ta dùng tâm luyện kiếm, tâm cũng như kiếm, đường đường chính chính, không cong không quẹo, nhanh mồm nhanh miệng, khí xông mây xanh, coi bộ như tông môn này thì toàn loại nhu nhược, chỉ biết trợn
mắt nói lời bịa đặt, tự thổi mình lên tận trời cao, thật sự gặp phải
khiêu chiến thì nguyên một đám lại như rùa đen rút đầu, ha ha ha ha... !
- Đã đủ rồi!
Xích Đông Đình hét lớn một tiếng, hắn trừng mắt với Huyền Thiên, như muốn tóe ra lửa:
- Hoàng Thiên, bổn tông đáp ứng khiêu chiến của ngươi, nếu ngươi đã một
lòng muốn chết, bổn tông sẽ thành toàn ngươi, Mộc sư đệ, bảo Lăng Lạc
Phong, Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi Thái Tĩnh Nam đi ra đánh với Hoàng
Thiên một trận đi.
- Vâng, Xích sư huynh.
Mộc Thường Thanh gật gật đầu, thân ảnh lóe lên, liền đi vào đại điện Lăng Vân Tông.
- Hừ, Hoàng Thiên, ta suy nghĩ lâu như vậy, cũng nghĩ không ra ngươi đến
tột cùng vì sao lại tự tin như thế, nhưng mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì,
đơn đả độc đấu, ngươi cũng không phải là địch thủ của Lăng Lạc Phong,
lấy một địch bốn lại càng muốn chết, cái gì thiên tài yêu nghiệt, sau
khi chết cũng chỉ là một cổ thi thể thôi
Xích Đông Đình trong nội tâm nghĩ lại, ánh mắt nhìn Lăng Dật Trần, nói:
- Lăng Dật Trần, đệ tử hậu bối muốn tiến hành quyết đấu sinh tử, một khi
bắt đầu cũng như tên đã lên cung, không cách nào quay đầu lại, đến lúc
đó, chỉ có sinh tử, không có thắng bại, ngươi cũng đừng liều mạng, không biết lý lẽ mà ra tay can thiệp đấy. Bằng hữu của Thần Đao Môn và Bá
Quyền Phái đều đang nhìn với tư cách nhân chứng, quyết đấu bắt đầu, sinh tử do mệnh, ngoại nhân ai cũng không thể nhúng tay.
Lăng Dật Trần đối với Huyền Thiên rất là yên tâm, nói:
- Lão phu một lời Cửu Đỉnh, không giống những ai kia, nói chuyện như đánh rắm, lão phu quyết sẽ không xuất thủ can thiệp, hơn nữa, lão phu cam
đoan, ai dám ra tay can thiệp, lão phu liền lấy mạng người đó, nói được
làm được!
Xích Đông Đình khóe mắt nhảy dựng, nói:
- Tốt.
Đang khi nói chuyện, bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi,
Thái Tĩnh Nam đi theo Mộc Thường Thanh, từ trong đại điện Lăng Vân Tông
đi ra.
Bên cạnh Lăng Lạc Phong có một đầu yêu thú cực lớn đi theo, chính là yêu thú tam cấp bá chủ Cương Giáp Yêu Ngưu.
Trên mặt bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
Âm Phong Trấn, Huyền Thiên đánh cho Diêm Quan Tây mất hết tôn nghiêm, Lăng Lạc Phong cũng mất mặt, bốn người hận nhất chính là Huyền Thiên, vẫn
muốn trả thù, nhưng không có cơ hội.
Không nghĩ tới Huyền Thiên lại chủ động khiêu chiến bọn hắn, hơn nữa còn là một lần bốn người nữa.
Huyền Thiên một mình khiêu chiến bốn người bọn họ? Theo bốn người xem ra thì
đây tuyệt đối là hành vi muốn chết, chỉ một mình Lăng Lạc Phong cũng đủ
để hành hạ đến chết Huyền Thiên rồi.
Cương Giáp Yêu Ngưu dẫm nát sàn nhà trên quảng trường, phát ra thanh âm đát đát đát.
Thanh âm từ xa tới gần, rất nhanh, đám người Lăng Lạc Phong liền đi theo Mộc Thường Thanh, đi tới bên cạnh lôi đài.
Ánh mắt Huyền Thiên đã rơi vào trên thân bốn người, giờ phút này ánh mắt
hắn thẳng đứng, trong hư không sát cơ bạo lên, sát khí bức người.
Nếu đã muốn tiến hành quyết đấu sinh tử, vậy thì sát cơ cũng không cần ẩn tàng nữa.
Diêm Quan Tây ở Âm Phong Trấn bị Huyền Thiên tát một cái, ngay cả hàm răng
cũng rớt mấy cái, mấy người kia thì bị Huyền Thiên hung hăng hành hạ một phen, trong ánh mắt nhìn Huyền Thiên lộ rõ sát cơ, nói:
- Hoàng Thiên, tất cả những gì ngươi ban tặng ở Âm Phong Trấn, hôm nay, ta sẽ đòi lại gấp bội, khiến người phải để mạng lại đây.
Huyền Thiên lạnh lùng quét nhìn bốn người Lăng Lạc Phong, Diêm Quan Tây, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam nói:
- Tất cả những gì trong sơn mạch Âm Phong, hôm nay bốn người các ngươi cũng phải để mạng lại đây.
- Hứ - - !
Lý Duyên Phi khinh thường cười lạnh nói:
- Hoàng Thiên, ngươi thật cho là bọn ta sợ ngươi sao, hiện giờ tu vị Lăng Sư huynh đột phá Tiên Thiên cảnh tứ trọng, cho dù là đơn đả độc đấu,
cũng có thể đơn giản lấy tính mệnh của ngươi, còn dám lấy một địch bốn,
quả thực là muốn chết.
Huyền Thiên ánh mắt như kiếm, nhìn Lý Duyên Phi nói:
- Ai muốn chết, rất nhanh sẽ biết thôi.
Nhìn ánh mắt Huyền Thiên, trong lòng Lý Duyên Phi nổi lên một cỗ cảm giác
man mát, vậy mà có chút sợ hãi, ngay cả câu sau cũng đã quên nói.
Đó là sợ hãi từ sâu trong tinh thần, Huyền Thiên lĩnh ngộ kiếm ý nhị giai, mặc dù ẩn mà không phát, nhưng ảnh hưởng đối với tinh thần ý chí cũng
cực lớn, Lý Duyên Phí võ đạo ý chí yếu kém, Huyền Thiên một ánh mắt cũng có thể khiến hắn sợ hãi rồi.
Nếu đối chiến, vẻn vẹn chỉ dùng kiếm ý nhất giai, Huyền Thiên một kiếm đã có thể đơn giản miễu sát Lý Duyên Phi.
Trên mặt Lăng Lạc Phong thủy chung treo tự tin, nhìn Huyền Thiên, khóe môi nhếch lên vui vẻ nói:
- Tranh đấu miệng lưỡi ai không làm được, ai sống ai chết ra tay sẽ biết, hắc hắc...
Mũi chân Huyền Thiên điểm lên mặt đất một cái, cả người bay bổng nhảy lên, rơi vào trên lôi đài.
Lôi đài này là là Lăng Vân Tông dùng cho để tự nội môn và đệ tử hạch tâm tỷ thí với nhau, tương đối rộng lớn, tạo thành hình vuông, dài rộng đều
hơn 40m, tương đương với một cái quảng trường loại nhỏ.
Thấy Huyền Thiên lên lôi đài, bốn người Lăng Lạc Phong đang muốn đi lên thì Xích Đông Đình nói:
- Lên lôi đài, sinh tử do mệnh, không phải hắn chết thì ngươi chết, vô luận sử dụng thủ đoạn gì, cũng phải giết đối phương.
- Vâng, đa tạ Xích sư tổ dạy bảo.
Bốn người Lăng Lạc Phong cùng kêu lên nói.
Hai người Chương Nhất Đao, Thiết Khôn Đồ đồng thời xuống lôi đài, Lăng Dật Trần thì đi tới bên người Huyền Thiên nói:
- Thực lực tổng hợp của đối phương chỉ có võ giả Tiên Thiên cảnh lục
trọng mới có thể chống đỡ, thực lực của ngươi không cần che dấu, không cần có bất kỳ băn khoăn nào, cứ buông tay đánh một trận, người hại đệ
tử bổn tông phải trả lại gấp 10, đập nát da mặt Lăng Vân Tông cho ta.