Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 148: Chương 148: Trận Chiến Cuối Cùng




Vân Chính Thiên sải bước tiến vào trong, hắn thủy chung đội mũ đen che kín mặt, thế nhưng vẫn không thể giấu được từng lọn tóc trắng dài lộ ra. Chính mái tóc này là đặc điểm để người khác nhận biết, thiếu niên trẻ tuổi này chính là Thiên. Hắn cũng được cư dân ở Huyết Đô này, đặt cho hắn một cái biệt danh mỹ miều đó là Bạch Phát Sát Thần.

Vô vàn ánh mắt hiếu kỳ cùng tán thưởng nhìn lướt qua đạo thân ảnh tóc màu trắng. Hắn tiến vào Huyết Đô thời gian vỏn vẹn một năm, liền đem cả vùng đất này nhấc lên từng hồi long trời lở đất. Nếu không trực tiếp chứng kiến mà chỉ nghe kể lại, chỉ sợ không có mấy ai tin.

Ngày đầu tiên vào Huyết Đô, hắn đồ sát một lượt chín tên Huyết giả đấu sĩ một cách man rợ, sau đó dùng thời gian ngắn nhất trở thành ngôi sao sáng của đại đấu trường, uy danh không hề kém cạnh một số Huyết giả lâu năm.

Nữa năm trước hắn chém giết Trương Phong, chứng minh thực lực cường hãn của mình. Nữa năm sau, hắn đạt tới ngưỡng cửa liên thắng trăm trận, nếu có thể vượt qua, tự nhiên sẽ trở thành truyền thuyết tại Huyết Đô này.

Một năm thi đấu liền thắng trăm trận, từ khi Huyết Đô thành lập tới nay, chưa có một ai làm được. Hắn chính là một đời truyền kỳ.

Đối với Vân Chính Thiên thành tích như vậy, có không ít người muốn nhắm vào hắn, chỉ cần chém giết được Thiên, danh tiếng một đêm sẽ tăng vọt. Cũng vì vậy mà có không ít người thử ám sát hắn, kết cục đều như nhau, trở thành ám hồn trong tay hắn.

Cho đến gần đây không còn ai nguyện ý đối đầu với hắn nữa, chân chính thừa nhận địa vị của Thiên trong Huyết Đô.

Vĩnh Lăng đăng ký xong liền trở về, nàng tâm tình lúc này hoàn toàn khác so với khi nãy, con mắt sáng ngời ngời nhìn hắn có chút chờ mong. Vân Chính Thiên thấy vậy không khỏi tò mò hỏi:

“Ngươi vui lắm sao ?”

Vĩnh Lăng bĩu môi đáp:

“Làm sao không vui, hôm nay thi đấu kết thúc, ngươi chắc chắn sẽ vượt qua trăm trận liên thắng, cũng là lúc hai người chúng ta thoát khỏi Huyết Đô này.”

Vĩnh Lăng thanh âm ríu rít, nàng trong lúc này lại vô cùng lạc quan, thay vì lựa chọn lo lắng, nàng đã quyết định lựa chọn tin tưởng nam nhân trước mặt.

Vân Chính Thiên nghe vậy, sóng mũi có chút cay cay, tuy nói, chuyện của hắn và Vĩnh Lăng có chút ma xui quỉ khiến, thế nhưng tình cảm nàng dành cho hắn là thật, hắn làm sao không nhận ra cho được.

Siết chặt bàn tay, Vân Chính Thiên chiến ý sục sôi. Vì để đền đáp cho nàng, hắn nhất định phải dẫn nàng rời khỏi địa ngục này. Cho dù phía trước có hòn đá cả đường to lớn như Huyết giả cấp năm Huyền Chương kia, hắn cũng phải vượt qua.

“Ta đi đây.”

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Vĩnh Lăng đáy mắt có chút buồn bã xen lẫn chờ mong. Chờ đến khi hắn một lần nữa trở ra từ cánh cửa đó. Suốt nữa năm qua, nàng vẫn luôn chờ hắn ở chỗ này, sau này vẫn là như vậy. Mãi mãi chờ hắn.

Quần đấu lượt trận hôm nay, chỉ vỏn vẹn có mười Huyết giả đăng ký. Hết thảy đều là Huyết giả cấp bốn, chỉ có Huyền Chương là Huyết giả cấp năm. Không cần nói cũng đủ để biết thi đấu hôm nay khốc liệt tới mức nào.

Theo qui định của đại đấu trường, phàm là Huyết giả cấp bốn có liên thắng thành tích từ tám mươi lăm trận trở lên, căn bản không thể lựa chọn bỏ cuộc. Chỉ có thể ở bên trong sống mái một trận, người đứng cuối cùng chính là người chiến thắng.

Vốn dĩ trở thành Huyết giả cấp bốn, cuộc sống của bọn họ đã vô cùng sung túc, hằng ngày an hưởng khoái lạc, cho nên gặp được một lần nhiều Huyết giả cấp bốn tham gia thi đấu, khán giả trên kia không khỏi hưng phấn chờ mong.

Từ trước đến nay, có rất ít Huyết giả cấp bốn đạt tới thành tích tám mươi lăm liên thắng tham gia thi đấu, bởi vì bọn họ bây giờ chỉ có hai con đường, một là thắng lợi trở ra hoặc là chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.