Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 12: Chương 12: Cãi Nhau (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô xem qua không ít truyện niên đại, mẹ chồng ác độc cũng đọc qua rồi, nữ chủ tới thì phải làm sao.

Ở riêng!

Đúng, cô nhớ tới nữ chính đều cố chấp dùng mọi cách để được ở riêng.

Nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó. Cô kêu ở riêng, hai người bọn họ ở đâu?

Khóc, quá nhiều gian nan cản trở.

Hừ.

Ngực sao lại nóng thế này?

Chiếc dây chuyền là bùa mẹ Tô Niên Niên cầu bình an cho cô, từ nhỏ vẫn luôn đeo, sau vài năm làm hỏng thì cũng lén lút bảo quản cho tốt.

Thần thánh ơi, thì ra mặt dây chuyền bình an đang phát sáng, có phải là hệ thống thăng cấp mang theo một không gian sống khác khi cô xuyên sách xuất hiện không?

Cô có cần phải nhỏ máu để nó nhận chủ hay không!

Nói là làm, cô liền cắn ngón tay!

Đau quá…

Vẫn là quên đi, tìm đồ vật gì đó đâm một cái, cô không thể há mồm cắn chảy máu được.

Thật vất vả mới châm được một lỗ nhỏ, cố gắng tìm cách nhỏ một giọt máu, nhưng nhỏ rồi lại không có phản ứng?

??? Chẳng lẽ nó thuộc về Tô Tuyết Nhi?

Không không không, ở trên cổ cô thì là của cô, ném đi cũng không cho cô ta đâu, nếu không phải là cô, thì Tô Niên Niên đâu còn là bảo bối của Tô gia.

Nhắc tới Tô Tuyết Nhi, mấy ngày nữa cô ta sẽ lấy danh nghĩa tới Hàn gia thăm cô, được, đến lúc đó để cô gặp xem thứ yêu nghiệt này vậy.

Ồ, hình như cô cũng là yêu nghiệt.

____________

Tô Niên Niên cảm thấy bản thân mình kết hôn là đúng, không phải là vì Hàn Thanh Minh mang về cho cô ba quả trứng chim đâu!

Thật đáng mừng, hành động khiến người ta cảm động biết bao!

“Mau ăn đi, cái này là buổi chiều Xuyên Tử lấy từ trên cây đào xuống đó.” Hàn Thanh Minh nhìn móng tay trắng mịn đang lột vỏ trứng kia, sau đó lại như chú hamster nhỏ thu thập nhét vào miệng, so với bản thân mình ăn còn hài lòng hơn.

“Cậu ta làm sao lại tốt như vậy, đúng rồi, cho anh một quả.” Không cần hỏi thì cô cũng biết, Hàn Thanh Minh nhất định chưa ăn.

Cô gái nhỏ còn nhớ mà chia cho anh, thật không uổng công khi anh trả tiền cho Xuyên Tử để cậu ta không làm việc mà đi tìm tổ chim.

“Anh không ăn, em ăn đi, ăn một chút điểm tâm chiều.” Vào lúc anh đẩy tay ra, không chú ý chạm tới lòng bàn tay của cô, mịn màng trơn bóng, Hàn Thanh Minh nhớ tới lời thế hệ trước nói, người như vậy sinh ra không phải để làm việc.

“Đúng rồi. Đây là tiền mấy năm nay anh tích góp được.” Vốn nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ giao lại cho cô, nhưng thấy buổi tối hôm nay cô ăn ít như vậy, liền biết được thức ăn Tô gia rất tốt, cho cô chút tiền này để cô có thể lén đi mua chút đồ ăn vặt, ít nhất sẽ không đói.

Tô Niên Niên nhận lấy đếm, ước chừng có 230 đồng.

Tuy rằng đây chỉ đủ cho cô ăn một nồi lẩu, Nhưng! Đây là những năm bảy mươi, quá nhiều đi?

“Cái kia, là anh tích góp sao? Giàu có vậy.” Chẳng lẽ là lão đại ẩn mình?

Hàn Thanh Minh trầm mặc trong chốc lát, nếu nói với cô chuyện anh làm, cô có sợ hãi hay không?

Hàn Thanh Minh trầm mặc, ngộ nhỡ Tô Niên Niên cảm thấy anh đang mạo phạm thì sao?

“Không thể nói cũng được.” Biết nhiều thì chết nhanh, lỡ đâu lòng hiếu kỳ của cô hại chết tiểu tiên nữ thì làm sao bây giờ.

Hàn Thanh Minh nhìn bộ dáng cẩn thận của Tô Niên Niên, khẽ cười ra tiếng, biểu tình cũng dần trở nên nhu hòa hơn: “Cũng không phải là không thể nói, mấy năm trước ở ven đường anh vô tình cứu được một tài xế vận chuyển hàng hóa đường dài, thường xuyên qua lại với nhau, người ta vì muốn báo đáp, nên đã lén lút nói cho anh biết anh ta có cách để đổi đồ, anh lại gần núi, trên núi có rất nhiều đồ vật, dược liệu với nhiều vật hoang dã, số tiền ở đây là do nhiều năm trao đổi vật với anh ta.”

Người khác nói đây là đầu cơ trục lợi, có thể sẽ bị ở tù, cho nên anh không dám dễ dàng nói cho người khác biết, ngoài anh ra thì có Xuyên Tử biết.

Trong mắt người ngoài thì anh là kẻ tầm thường, là túi để trút giận, nhưng lại âm thầm là phú hào giấu mặt.

Quá ghê gớm quá ghê gớm.

“Thì ra là như vậy, anh yên tâm, em sẽ giữ bí mật không nói cho ai đâu.” Còn tưởng rằng chuyện lớn gì, Tô Niên Niên trượng nghĩa vỗ ngực, cam đoan sẽ không nói.

Điệu bộ của Tô Niên Niên lúc này, hoàn toàn làm cho Hàn Thanh Minh phải bật cười, trong mắt đầy ý cười: “Được, anh tin em.”

Tác giả có lời muốn nói: Chờ, ngày mai sẽ nấu cơm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.