Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đúng rồi, em cũng có.” Tô Niên Niên lộp cộp chạy đi, tìm cái túi nhỏ mà cô mang đến đây, bên trong đại khái cũng có một trăm đồng, mẹ cô cho tám mươi, số còn lại là do cô tích góp được.
“Cho anh.” Tô Niên Niên đưa cho anh, để anh giữ.
Hàn Thanh Minh cầm tiền với vẻ mặt nghi hoặc, Tô Niên Niên giải thích: “Em khó giữ tiền lắm, chứ đừng nói đến việc quản tiền này kia, rất phiền toái, về sau tiền của nhà chúng ta sẽ do anh quản.”
“Em cho anh chút tiền lẻ là được rồi, còn tiền lớn thì em cầm.”
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy nam nhân quản tiền trong nhà, Hàn Thanh Minh dở khóc dở cười, nhưng vẫn nhận: “Về sau cần tiền thì nói với anh, anh sẽ cho em.” Chỉ cần em nói cần, anh có thì sẽ cho em hết.
Đây là lần đầu tiên có người tín nhiệm anh đến như vậy, không chần chờ chút nào đã ngay lập tức cho anh một trăm đồng, kể cả Lão Phu nhân cho tới tận bây giờ cũng chưa từng cho anh quá một xu.
Nhất cử nhất động của Tô Niên Niên làm cho trong lòng Hàn Thanh Minh tràn đầy vui vẻ cũng vô cùng thỏa mãn, hận không thể đem tất cả đồ vật tốt nhất cho cô.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải nấu cơm.” Lời nói ôn nhu của anh đến cả nước còn có thể tan chảy.
Haiz, ngày mai cô nấu cơm, thật hy vọng người Hàn gia có thể chống đỡ được với cách nấu bóng đêm của cô, dù sao thì việc cô nấu cơm đã sớm xưng bá giới bạn bè.
Muốn ăn cơm sao? Tô Niên Niên sẽ đảm nhiệm chuyện này.
Muốn đi bệnh viện không? Cùng Tô Niên Niên ăn ba bữa cơm ngày mai nha.
Bởi vì thế nên không ai đến thẳng nhà Tô Niên Niên dùng bữa, chỉ có khi Tô Niên Niên bỗng dưng tâm huyết dâng trào lấy bọn họ ra làm chuột bạch thử nghiệm.
“Sáng sớm ngày mai kêu em dậy, em phải biểu hiện thật tốt.” Người nào đó thề thốt.
Hàn Thanh Minh lại không có nghi ngờ gì cô, ấn tượng Tô Niên Niên trong lòng anh rất tốt, lớn lên xinh đẹp, hiểu nhiều chuyện, nấu cơm là loại việc nhỏ khẳng định sẽ không thành vấn đề gì.
Nhìn thấy thái độ vô cùng tin tưởng của anh, Tô Niên Niên càng thêm tự tin, biết đâu ngày mai lại thành công.
Hai người vẫn như cũ ngủ cách nhau khá xa, khi ngủ Tô Niên Niên vô thức dịch về phía Hàn Thanh Minh, trước kia cô vẫn luôn ôm em yêu của cô ngủ.
Hàn Thanh Minh đối với việc này cảm thấy rất vui mừng, thói quen ôm anh ngủ sẽ khiến quan hệ giữa bọn họ lại càng tiến thêm một bước.
Vào lúc 5 giờ, trời hơi hửng sáng, thỉnh thoảng có tiếng gà trống gáy.
Cho dù người trong lòng vẫn còn đang ngủ say, Hàn Thanh Minh vẫn nhẹ nhàng vỗ cô: “Dậy nào, nên dậy để chuẩn bị nấu cơm rồi.”
Tô Niên Niên bật dậy, trong tâm cô còn muốn ngủ, buổi tối chưa đến 9 giờ đã ngủ, hiện tại mới 5 giờ mà đã phải rời giường.
“Cho em ba phút, để em tỉnh táo một chút.” Tô Niên Niên vừa nói vừa dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài chảy nước mắt.
Hàn Thanh Minh bị bộ dáng đáng yêu của cô làm cho không nói nên lời, Cô gái nhỏ với hương thơm hoa cỏ tươi sáng xinh đẹp ngáp như chú mèo nhỏ, mang theo hơi ấm vừa mới ngủ dậy, nhẹ nhàng xao xuyến lòng người.
Phòng bếp ơi, cô đến đây.
Hàn Thanh Minh có chút lo lắng, không phải là lo lắng cô không nấu được cơm, mà là sợ cô vấp phải cái gì đó, liền đi theo tới phòng bếp.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Niên Niên quay đầu nhìn.
“Anh ở bên ngoài cũng không có việc gì làm nên tới xem em nấu cơm.” Không thể nói thẳng, nhỡ đâu lại chọc cô gái nhỏ mất hứng thì phải làm sao.
Tô Niên Niên gật đầu, được rồi, đúng lúc cô không biết nhóm lửa.
Nấu một chút cháo khoai lang đỏ, ngày hôm qua đã được nếm qua, còn thừa một ít bánh bột ngô, trực tiếp hâm nóng lại là được.
Ủa?
Hết rồi?
Cả phòng bếp, cô chỉ có thể nấu được nhiêu đây, còn những nguyên liệu nấu ăn khác được Lão Phu nhân khóa lại kín đáo, chính là sợ cô ăn vụng đây mà.
Ai nha, không thể phát huy được, nếu đốt phòng bếp thì có khả năng Hàn Thanh Minh sẽ bóp chết cô.
Tô Niên Niên bưng đồ ăn lên nhà chính trước khi bọn họ dậy, nếu Lão Phu nhân nhìn thấy Hàn Thanh Minh giúp cô nấu cơm chắc sẽ ăn thịt cô mất.
“Em dâu ba dậy sớm vậy, lúc trước khi em chưa tới, vẫn luôn là chị cùng em dâu tư nấu cơm, giúp em cùng lão Tam hầu hạ cha mẹ, bằng không bây giờ em thay hai bọn chị làm việc để có thể hiếu kính cha mẹ tốt một chút.” Vương Tiểu Lệ lơ đãng đùa, nếu Tô Niên Niên đồng ý thì cô ta có thể rảnh rỗi vài ngày, còn nếu không đồng ý thì chính là bất hiếu với cha mẹ.
Hai mắt Lý Xuân Miêu sáng rực lên.