Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 22: Chương 22: Cấy Mạ (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người đứng bên cạnh lúc này mới biết được, thì ra chỗ này này là do con dâu mới của Hàn gia làm, cô con dâu nhỏ này quả thực sống không dễ dàng gì, vừa nghe thấy Lão Phu nhân Hàn đối xử đã không chịu được, mẹ chồng người ta gặp phải chuyện này nói tốt còn không kịp chứ nào có ai vừa tới đã chửi như bà ta.

Vào lúc Hàn Thanh Minh tới đây đúng lúc nghe được tiếng mẹ anh chửi người, sắc mặt liền thay đổi, mẹ anh chửi không ngừng nghỉ dù chỉ một chút.

“Lão tam con tới thật đúng lúc, con xem vợ con làm thế này đây, có cắm mạ cũng đổ, con xem con đây là cưới thứ gì vậy chứ.” Lão Phu nhân Hàn chỉ vào mạ rồi nói.

“Để con xin lỗi mọi người, lại nói hôm qua là ngày đầu tiên cô xuống ruộng, vốn dĩ chưa làm được, như vậy đã không tệ lắm rồi.” Hàn Thanh Minh nghiêm trang nói.

Lão Phu nhân nghe được thiếu chút nữa hộc máu: “Cậu nói cái gì, mọi người đều nói cưới vợ một cái là liền quên đi mẹ mình, lúc anh cả với em tư cậu cưới vợ thì tôi chưa cảm thấy được, đến lúc cậu cưới vợ coi như tôi đã thấy rõ, cậu thật là lòng lang dạ sói mà.”

Anh cả Hàn thấy Lão Phu nhân đang làm quá lên, nói: “Được rồi, coi như công làm của Tô Niên Niên vào ngày hôm qua không tính.”

“Vì sao không tính?” Lão Phu nhân đau lòng, đây chính là công làm của nhà bà ta đấy.

“Thím Hàn à, con dâu bà làm gì tự bà không biết được sao, làm ra như vậy lại còn muốn tính công.” Từ Tiểu Thúy nhanh mồm nói.

“Liên quan gì đến bà, còn không phải con gái bà nhìn trúng lão tam nhà chúng ta, lão tam nhà tôi không nhìn trúng con gái bà nên trong lòng bà còn đang căm ghét sao.”

“Có người mẹ như bà, ai lại dám nhìn trúng con gái nhà bà được.” Lão Phu nhân lại nói thêm một câu.

“Bà, cái đồ bà già chết tiệt này, ở đây thả cức chó ra làm gì, con gái tôi được ai nhìn trúng thì liên quan cái rắm gì đến bà.” Từ Tiểu Thúy không cam lòng yếu thế nói lại.

“Tất cả im miệng. Tôi đã nói không có thì là không có.” Nhiều người nhìn như vậy anh ta không muốn làm cũng không được, mắc công người ta lại bàn tán sau lưng anh ta làm trưởng thôn như thế này thế kia.

Đáng lẽ vừa rồi bà không nên gào thét để cho tất cả mọi người biết Tô Niên Niên là loại con dâu kém cỏi như thế nào, cho nên bây giờ mới kéo nhiều người tới xem náo nhiệt như vậy, Lão Phu nhân cảm thấy có chút hối hận.

Hàn Thanh Minh thật ra không để bụng lắm, để Lão Phu nhân chán ghét hai người bọn họ càng tốt, như vậy thì càng thuận lợi để có thể ra ở riêng.

“Lão tam, vợ cậu đâu.” Lão Phu nhân Hàn tìm một vòng rồi những vẫn không thấy Tô Niên Niên, phế nhân tiện tì này hình như đang chọc tức bà ta.

“Hôm nay Niên Niên không được khỏe, con để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi rồi.” Anh lại một lần nữa thêm dầu vào lửa.

“Cậu, nói cái gì, ở nhà nghỉ ngơi, cô ta quý hóa quá, mang thai không làm thì lấy gì mà sống.” Không sai, sáng nay Tô Niên Niên nôn ọe, Lão Phu nhân liền cho rằng cô mang thai.

“Cái gì, lão tam, vợ con mang thai?” Đường thẩm Hàn gia nói.

“Không phải, thím Hàn, buổi sáng hôm nay dạ dày Niên Niên không được thoải mái, không ăn được liền nôn ọe.” Có mang thai hay không chẳng lẽ anh không biết sao, cứ nhìn tình huống của bọn họ thế này có mà cả đời Tô Niên Niên cũng không mang thai nổi.

“Ừ, vậy hai con vẫn nhớ để ý đến, nhỡ đâu mang thai, sớm nữa con đến Nhị gia khám xem.” Hai người trẻ tuổi mới kết hôn không hiểu chuyện này, mẹ anh lại không quan tâm, dù sao cũng là thím của hai người nên cảm thấy bản thân mình nên nhắc một chút.

“Cảm ơn thím.” Hàn Thanh Minh nói lời cảm ơn, mặc kệ người ta có ý tốt như thế nào.

Không được, trong lòng đứa con này đã bất hòa với bà ta, chỉ nghĩ đến vợ hắn, không có tiền đồ, hắn sinh ra vào ngày đúng lúc cha bà ta qua đời, mệnh rất cứng, thật vất vả mới nuôi hắn lớn như vậy, sớm biết thế đã nghe lời mẹ bà ta ném hắn đi cho rồi, Lão Phu nhân Hàn nhìn dáng người cường tráng của Hàn Thanh Minh, trong lòng suy ngẫm.

Về đến nhà Lão Phu nhân đi về phía nam phòng, thấy Tô Niên đang ngồi trên giường liền tức giận sôi máu: “Con mẹ cô, đồ tiện nhân, Hàn gia chúng ta đã làm ra tội lỗi gì mà cưới phải cô, cô con mẹ nó thì quý giá, ngày hôm qua chỉ cắm mạ thôi lại còn có thể cắm thành như vậy, mạ cô cắm ngày hôm qua đều chết hết, chưa có thử cây nào sống được thì đa chết hết rồi, trôi nổi trên mặt nước, ôi cái mặt già của tôi, đều bị cô làm cho mất hết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.