Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 23: Chương 23: Cấy Mạ (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ừ, thì thế nào.” Tô Niên Niên không chưa kịp phản ứng lại, thì nghe Lão Phu nhân bùm bùm chửi một đống, cô suýt sứt đầu mẻ trán, cuối cùng thì mới biết được cây mạ hôm qua cô trồng bị đổ, cái kia có thể trách cô sao, ai biết được cần phải đào hố sâu chứ.

Hơn nữa, không có gì làm người ta tức giận hơn, cô đúng là muốn chết , hôm qua mưa lớn như vậy, cô lại có thể làm như vậy, máu giận sôi sục trong người, bà ta hận không thể xé cô, cô lại nói với bà ta một câu: Thì thế nào.

Xem có tức chết bà không.

Lão Phu nhân Hàn vừa nghe thấy ngữ khí thản nhiên như không có gì của cô, không được, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống đất: “Lão đại lão tứ, mẹ sống không nổi nữa rồi, tiểu tiện nhân này muốn bức chết mẹ, mẹ không sống nữa, ngày mai mẹ liền treo cổ cho vừa lòng cô ta.”

Người Hàn gia vừa nghe thấy liền biết Lão Phu nhân lại làm quá, mới vừa chạy ra, liền phát hiện Tô Niên Niên đã khóa cửa phòng lại.

“Em dâu ba, em đây là muốn làm gì?” Anh cả Hàn nói.

“Anh cả, anh có tin hay không, em chỉ cần mở cửa một cái là Lão Phu nhân sẽ chạy ra, khóc lóc la lối trong sân, bữa trưa hôm nay thì đừng ai nghĩ đến chuyện ăn cơm, buổi sáng em không làm việc, dù sao cũng không đói bụng, còn anh chị thế nào thì em không biết.” Đây là thói quen của lão bà, về phần ở trong phòng gì đó, cô một chút cũng không lo lắng, ngay cả mượn Lão Phu nhân mấy lá gan, thì bọn họ cũng không dá phá hư nó.

“Tô Niên Niên, tôi X cả nhà cô, cô chờ tôi ra ngoài đi, tôi mà không xé cô thành từng mảnh……” Cửa phòng phía nam bị đập lung lay sắp đổ.

“Chị dâu cả, còn không đi nấu cơm đi, buổi chiều mọi người ăn gì, bắt đầu nấu đi không là sẽ bị đói chết a.” Có ăn, cô không tin là còn người sẽ ở đây với Lão Phu nhân.

“Đúng vậy, chịphải nấu cơm, bằng không buổi chiều sao làm việc được.”

Chị dâu cả Hàn vừa bỏ đi, Lý Xuân Miêu cũng đi theo, Lão Phu nhân không nhìn thấy được nên Vương Tiểu Lệ định ăn vụng.

“Mẹ ơi, trước tiên mẹ cứ ở bên trong nghỉ ngơi một lát, đợi tí nữa vợ lão tam sẽ mở cửa.” Anh cả Hàn nói cả buổi sáng, cổ họng khô khan, không nhịn được nữa phải đi uống nước.

Lão tứ thấy mọi người đều đi hết, cảm thấy một mình ở chỗ này cũng vô dụng, hơn nữa chị dâu cả cũng đã dọn cơm từ nhà bếp lên, một câu cũng không nói liền bỏ đi.

Nếu không phải là chưa đến thời cơ, Tô Niên Niên rất muốn mở cửa để Lão Phu nhân xem bà ta nuôi được đứa con tốt như nào, xem bọn họ đều vì những đồ rẻ mà vứt bỏ mẹ của chính mình.

Hôm nay mọi người Tô gia đều cực kỳ vui vẻ, bởi vì con gái của bọn họ sẽ về đây.

“Con gái bảo bối của tôi cuối cùng cũng về, trái tim tôi nôn nóng biết bao, ba ngày rồi vẫn chưa hạ nhiệt, không biết Niên Niên ở kia ăn có quen không, ở có quen không, chỉ sợ những người Hàn gia khi dễ con gái của tôi, mấy giờ rồi, sao còn chưa tới?” Triệu Hiệu Mai vừa nói vừa đi ra ngoài nhìn xung quanh, đứng bên cạnh con dâu cả Trương Xuân Hoa.

“Mẹ, bây giờ mới mấy giờ, một lúc nữa Tô Niên Niên mới đến.” Nhìn mẹ chồng chờ từ sáng đến bây giờ. Trương Xuân Hoa bất đắc dĩ nói.

“Con mau vào bếp chuẩn bị cơm đi, mẹ ở đây chờ.” Niên Niên thích ăn cơm do vợ lão đại làm nhất, Trương Hiểu Mai xua tay.

Tô Ái Quốc nhìn lão bà đang rất hưng phấn ở trước cửa, chắp tay sau lưng lắc đầu bỏ đi.

“Ai u, các người xem kia có phải Niên Niên của tôi hay không, ông nhà, mau ra đây, con gái về rồi.” Từ rất xa Triệu Hiểu Mai đã nhìn thấy có người đạp xe đi tới, đến gần xem mặt thì là con rể nhà mình.

Tô Ái Quốc mới vừa thong thả rời đi, thì nghe thấy lão bà kêu mình lại, nghe được là con gái đã trở về, không đi nhà xí nữa, đổi phương hướng bước nhanh đi ra cửa.

“Niên Niên, bảo bối của mẹ, con cuối cùng cũng về rồi, mẹ rất lo cho con.” Triệu Hiểu Mai vừa nói vừa lau nước mắt, bà vất vả mới sinh được một đứa con gái, nuôi lớn ấp ủ trong lòng bàn tay, còn nhỏ mà đã xuất giá, bà vạn lần đều không yên lòng.

“Được rồi.” Tô Ái Quốc nhẹ giọng trách, con rể còn ở đây, còn ra cái thể thống gì nữa.

Tô Niên Niên còn chưa xuống xe thì đã bị túm lấy, là mẫu thân của nguyên chủ, đây là lần đầu tiên cô thấy kể từ khi xuyên qua, nhưng bất kể là đã được thấy trong sách hay là trong trí nhớ của nguyên chủ thì vị mẫu thân này đều là người quan trọng nhất đối với nguyên chủ, đồ ăn ngon tất cả đều nhường cho nguyên chủ, nguyên chủ chỉ nói một câu không muốn làm việc, cả nhà Tô gia liền nâng niu Tô Niên Niên mười tám năm.

Tác giả có điều muốn nói: Ngày mai sẽ về nhà mẹ ruột Tô Niên Niên, mẹ Tô Niên Niên lại một lần nữa tỏa sáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.