Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phiền toái này thật lớn, Hàn Thanh Minh nói: “Bác gái, con gái người là do rắn dọa ngất, thời điểm con đi qua thì người đã hôn mê, đúng lúc đó có một con rắn từ bên chân cô ấy trốn đi.”
“Ngày mai, nếu không cho cô ấy uống thuốc thì có khả năng ngày mai cô ấy có thể sẽ tỉnh lại, sau khi cô ấy tỉnh lại bác hỏi cô ấy một chút, có thể bác không tin con nhưng sẽ không tin khuê nữ bác sao?”
Triệu Hiểu Mai biết khuê nữ nhà mình rất sợ rắn, lúc còn nhỏ cũng đã rất sợ, lại nói Niên Niên gần đây vẫn luôn thích một thanh niên tri thức tên Điền Văn Hạo, không thể có quan hệ với chàng trai này, nhưng lỡ đâu, lỡ đâu là người này gây chuyện xấu với Niên Niên?
Triệu Hiểu Mai theo bản năng nhìn Đương gia Tô Ái Quốc.
Tô Ái Quốc gật đầu, sống hơn 50 năm, trên chiến trường chiến đấu với quỷ dữ, còn trải qua một đoạn thời gian làm binh trinh sát, gặp qua nhiều người, ông tự xưng về phương diện nhìn người thì vẫn rất đáng tin, chàng trai trước mắt này, dáng người rắn rỏi, mặt mày kiên định, ánh mắt trấn tĩnh, nhìn không có sự sợ hãi rụt rè, nhất định không làm chuyện xấu.
Thấy lão gia nhà mình gật đầu, trong lòng Triệu Hiểu Mai thở phào, nói: “Chờ khuê nữ tôi tỉnh thì nói sau, nếu thực sự bị rắn dọa sợ tới mức đó, Tô gia chúng ta cảm tạ cậu, nếu không phải thì tôi xé xác cậu.”
Hàn Thanh Minh gật đầu, nói: “Con là Hàn Thanh Minh ở thôn Hàn gia, nếu có việc cứ tới tìm con.”
Nhìn thấy người Tô gia không so đo, người trong thôn cũng không dám có ý kiến gì, tránh ra một đường để Hàn Thanh Minh trở về.
Hàn Thanh Minh nói không sai, đến đêm thì Tô Niên Niên tỉnh.
Một nhà Tô gia cũng biết Hàn Thanh Minh nói đúng, Tô Niên Niên thật sự là bị rắn dọa ngất, Triệu Hiểu Mai còn ngượng ngùng một phen, cảm thấy bản thân quá dữ dằn.
Mọi chuyện đúng như Tô Tuyết Nhi dự đoán, qua một ngày những người khác không cần biết chuyện đó có đúng hay không đã bắt đầu lan truyền tin đồn Tô Niên Niên.
“Nha đầu Tô Tuyết Nhi cũng không có khả năng lừa chúng ta, ai biết khuê nữ Tô gia đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng chưa chắc là như vậy, nghe nói Hàn Thanh Minh kia đã hai mươi tư nhưng vẫn chưa cưới vợ.”
“Các người nói, hai người kia đều không có đối tượng, còn ở rừng cây nhỏ…”
Đủ loại, những lời nói khó nghe đều có, khiến người nhà họ Tô tức giận không thôi, Triệu Hiểu Mai liều mạng cùng đám người bịa đặt kia, thanh danh con gái bà trong sạch, lại bị những người này nói khó nghe như vậy.
Tô Tuyết Nhi mặt ngoài đến để an ủi Tô Niên Niên, trên thực tế lại đem toàn bộ lời bịa đặt nói cho cô nghe.
Cô cũng chỉ là cô gái nhỏ vừa tròn mười tám, bị người khác hắt bát nước bẩn như vậy, đương nhiên không chịu nổi, hơn nữa còn thêm sự thúc ép của Tô Tuyết Nhi, cô ta khuyên cô: “Niên Niên, nếu không thì cậu cứ đính hôn cùng Hàn Thanh Minh trước, cũng để kích thích thanh niên tri thức họ Điền kia, người sáng suốt đều biết anh ta thích cậu, nói không chừng vì cậu kích thích mà anh ta liền thổ lộ với cậu.”
Đầu Tô Niên Niên toàn bùn nhão, lưỡng lự đáp ứng. Mẹ cô không đồng ý, cô liền tuyệt thực.
Người Tô gia đương nhiên không đồng ý, nhưng không chịu nổi Tô Niên Niên lấy cái chết ra để bức bách, Tô Ái Quốc cảm thấy phẩm hạnh cái người tên là Hàn Thanh Minh này cũng không tồi, liền định ra hôn sự.
Hàn Thanh Minh ở Hàn gia không có quyền lên tiếng, Phu nhân Hàn lại nhìn trúng của hồi môn của Tô Niên Niên, hơn nữa lão tứ cũng đã kết hôn, lão tam còn chưa kết hôn làm người trong thôn cũng thường xuyên nói xấu, mặt mũi bà không biết giấu vào đâu.
Mặt sau của câu chuyện, có Tô Tuyết Nhi trợ giúp, cùng với người Hàn gia phối hợp, Tô Niên Niên cứ như vậy mà gả đi.
Đây là chuyện cẩu huyết thời xưa gì đây, hào quang nữ chính lớn như vậy sao?
Mãi đến khi Tô Niên Niên gả chồng, vẫn không thấy vị thanh niên trí thức Điền kia thổ lộ, biết bản thân mình không có hy vọng, thừa dịp thời điểm bên ngoài đang làm hỉ sự, trộm uống thuốc trừ sâu, thế là cô xuyên liền tới đây.
Haiz.
Haiz.
Haiz.
Cuộc sống thật không dễ dàng, Tô Niên Niên thở dài.
Tại sao lại có thể như vậy, cuộc sống cô đang hạnh phúc, có cha có mẹ, không mắc bệnh nan y, càng không bị xe đâm, ông trời vì sao lại để cô xuyên tới đây.
Nhưng mẹ cô từ nhỏ đã dạy một khi đã tới rồi thì an tâm ở lại, bất luận ở đây có tốt hay không thì cũng phải coi đó như cuộc sống của mình.
Cô sắp xếp lại ký ức cùng với tình tiết trong sách một chút, bắt đầu đánh giá cái phòng nhỏ sụp đổ này.