Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phòng ở được xây bằng đất, phòng nhỏ tọa ở phía nam, mặt hướng bắc, ừm, lần nữa xác định Hàn Thanh Minh là nhặt được, bà ngoại Tô Niên Niên cũng ở nông thôn mà cô cũng ở chỗ đấy được một thời gian, theo bố cục gia đình ở nông thôn, nam phòng không thể để người ở, bởi hàng năm không được ánh mặt trời chiếu tới, nó thường được dùng để chứa chất đống đồ vật lộn xộn, hoặc là nuôi gia súc, hữu dụng thì nấu cơm, dù sao cũng ít nhà dùng cho người ở.
Mẹ Tô Niên Niên làm sao lại có thể thỏa hiệp cơ chứ?
Cửa sổ cũng không phải làm bằng kính, không biết khi nào giấy báo mới được phát hành, một cái bàn trơ trụi, tủ quần áo vẫn là của hồi môn của Tô Niên Niên, còn có thứ đáng giá nhất là ấm nước cùng chậu nước cũng là Tô Niên Niên mang tới đây, máy may cái gì, radio, đồng hồ, những cái đó đều trong truyền thuyết tam chuyển một vang ngay cả bóng dáng cũng không có.
Xe đạp? Cô có tư cách gì mà muốn xe đạp.
Mắt thấy bầu trời đang dần tối đen, âm thanh nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ, chủ nhân gian phòng này vẫn chưa trở về, trong lòng Tô Niên Niên thấp thỏm nhưng lại không dám đi ra ngoài.
“Lão tam, cậu kêu vợ cậu ra ăn cơm, ở trong phòng cả một ngày chắc cũng đã đói bụng, tôi cũng không phải loại mẹ chồng ngược đãi con dâu.” Lão Phu nhân Hàn Lý Phượng Trân nói, còn cố ý nâng giọng lên như là nói cho Tô Niên Niên ở trong phòng nghe thấy.
Hàn Thanh Minh bận rộn cả một ngày cảm thấy có chút áy náy, cũng không có thời gian chăm sóc cô, chắc chắn cô đã đói bụng.
Đến đây, đến đây, anh đến đây.
Phòng ở không lớn, trống trải, Hàn Thanh Minh vừa vào cửa thì thấy được Tô Niên Niên đang ngồi ở mép giường.
Tô Niên Niên nghe thấy tiếng nhìn qua, hai người sững sờ nhìn nhau.
Ơi trời, đẹp trai đến thế sao.
Tô Niên Niên cả ngày ngắm nhìn tiểu ca ca oppa, cũng chưa bao giờ được nhìn thấy người thật, chỉ có thể liếm tuyệt thế mĩ nhân của người ta, lần này thì tốt rồi gặp được người thật.
Vóc dáng Hàn Thanh Minh cao 1 mét 8, vai rộng eo thon mông hẹp, nước da màu đồng, màu sắc khỏe khoắn như lúa mì, ánh mắt kiên định, mũi cao, tóc húi cua giống ở hiện đại, làm tăng thêm khí chất tràn đầy sức sống.
Oa oa, thích thích.
Trong lúc Tô Niên Niên đang đánh giá Hàn Thanh Minh thì đồng thời anh cũng đánh giá cô, ngày hôm trước trời tối nhìn không rõ lắm, hiện tại ở dưới đèn dầu nhìn cô, chân mày cong lá liễu, hàng lông mi dài hơi rung động vì bất an, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận không tự giác dẩu lên, khác hẳn những nữ nhân lao động cả năm, làn da cô trắng nõn không tì vết, hai má ửng hồng, hai tay nhỏ nhắn yếu ớt không xương, làn da ở cổ đỏ ửng lộ ra bên ngoài, quần áo như thế nào cũng không che được vẻ thanh cao thoát tục ấy.
Hàn Thanh Minh không dám nhìn lại, dời ánh mắt đi: “Mẹ lo em đói bụng, gọi em ra ngoài ăn cơm.”
Tô Niên Niên gật đầu, đi theo anh ra ngoài.
Tiến ra sảnh nhà chính cô liền bị dọa sợ, toàn người với người, nhiều người như vậy?
“Ôi, đây là vợ lão tam sao? Trông thật là xinh đẹp y như tiên nữ vậy.” Vương Tiểu Lệ nói đầu tiên.
Đây không phải đang nói cô được nuông chiều không quen làm việc sao.
“Không phải nha, em còn chưa từng thấy qua bộ dạng nào hoàn hảo hơn chị dâu ba đâu.” Lí Xuân Miêu không cam lòng rớt lại phía sau.
Đây không phải là đang nói cô không hài lòng cái gì đó liền nổi cáu lên sao.
Hàn Lập Xuân cùng Hàn Lập Hạ cũng đi qua nhìn, bộ dáng em dâu thứ ba này thực sự rất giống tiên nữ.
Tô Niên Niên cảm nhận rõ ràng ánh mắt đánh giá, theo bản năng dựa gần Hàn Thanh Minh đang ở bên kia.
Hàn Thanh Minh biết cô nhát gan, đứng trước mặt cô ra tiếng nói: “Đây là cha, mẹ.”
Tô Niên Niên đi theo anh chào hỏi, kêu xong một vòng mới ngồi xuống ăn cơm.
Lão Phu nhân Hàn cũng không tác quái, nói cái gì mà tam tòng tứ đức, chẳng qua là để cô hiểu chuyện nghe lời, biết hiếu thuận tốt với cha mẹ chồng.
Lý Phương Trân sở dĩ đối với Tô Niên Niên tốt như vậy, vừa vào cửa không lập quy củ cho cô, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Hàn gia chi một trăm đồng tiền lễ hỏi về trong tay bà, Tô Niên Niên thật dễ lừa, cô vốn dĩ định chết nếu vậy thì chuyện một trăm đồng tiền này vẫn tính sao?