Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Hiểu Mai nhanh tay nhanh mắt, gắp vài miếng thịt vào trong bát con gái bà, sợ cô tay chân chậm chạm bị đoạt hết không có mà ăn.
Mẹ ruột, mẹ ruột đây rồi. Tô Niên Niên cảm khái nói.
Hàn Thanh Minh thấy như vậy, trái tim thắt lại, đều do anh vô dụng không thể cho cô ăn thịt.
Ba chị dâu nhà Tô gia cũng rất đau lòng, các cô chưa bao giờ kêu Tô Niên Niên là em chồng, hoặc là kêu là Niên Niên, hoặc kêu là em gái, bởi các cô xem Tô Niên Niên như em ruột của mình, chị dâu cả tô được gả vào sớm nhà nhất, khi đó Tô Niên Niên mới mười mấy tuổi, nhìn cô lớn lên từ từ, sao có thể không đau lòng được.
Người ngoài đều bảo các cô ngu dốt, lại đối xử với cô em chồng còn tốt hơn con của mình, mẹ chồng bất công như vậy, một chút oán giận cũng không có, lại còn đi theo nuông chiều cô em chồng, nhưng người ngoài nào có biết được, mẹ chồng Triệu Hiểu Mai đối xử rất tốt với các cô, không đến mức thân như con gái của mình nhưng cũng không khác bao nhiêu.
Mẹ ruột cô cầm cô để có tiền cho lễ hỏi của em trai, vào lúc mới vừa gả tới, cả người chỉ có da bọc xương, mẹ chồng một chút cũng không chê cô, ăn gì cũng không giấu giếm, luôn chia cho cô một phần.
Em dâu thứ hai Lưu Tuyết cơ thể ốm yếu, cả đời bệnh mẹ chồng của cô cũng không lưỡng lự liền trực tiếp lấy tiền cho cô đi khám bác sĩ, bởi vì đau lòng cho cô mà cũng không quan tâm đến tiền chữa bệnh cho con dâu là cô.
Em dâu thứ ba Hàn Thu Nguyệt thì càng không cần phải nói, cha mẹ đẻ là quỷ hút máu, không ép khô giá trị của con gái là không được, là mẹ chồng cô xuất đầu thì mới thoát khỏi loại cha mẹ ghê tởm kia.
Thời điểm các cô sinh con, đều được ở cử tốt, chưa bao giờ bắt các cô phải ra đồng làm việc. Em dâu ba vừa vào cửa thì hạ sinh một đứa con gái, mẹ chồng một câu cũng không nói, nên chăm sóc sao thì chăm sóc, không phải các cô không có trái tim, ai đối tốt với các cô, trong thâm tâm bọn họ cũng đối tốt lại như vậy.
Vì vậy tất cả đều yêu thương Tô Niên Niên như em gái ruột, mẹ chồng vui vẻ thì các cô cũng vui vẻ.
Tô Niên Niên không quan tâm những điều này, trong lòng chỉ nghĩ: Ăn ngon, ăn ngon quá, thịt mãi mãi là chân ái a.
________
Tô Tuyết Nhi rốt cuộc cũng đợi đến ngày Tô Niên Niên về nhà mẹ đẻ, ăn xong cơm trưa liền chạy đến Tô gia, lo lắng đi chậm thì cô sẽ về.
Vào lúc cô ta đến đúng lúc Tô gia cơm nước đã xong, đang chuẩn bị dọn dẹp, Tô Tuyết Nhi tới cửa: “Thím, Niên Niên đã quay về rồi sao?”
Triệu Hiểu Mai nghe lời này cả thấy thật vô bổ, Niên Niên nhà bà có thể không về lại mặt sao, tuy nói Tô Tuyết Nhi là một trong những bạn tốt của con gái nhà bà, nhưng bà vẫn không thích, lão chồng bà cũng nói, cô gái này còn nhỏ nhưng tâm tư lại không hề nhỏ, đôi mắt không hề trong sáng, không phù hợp để qua lại.
Nếu nói Niên Niên nhà bọn họ sao nhanh như vậy đã gả chồng mà không liên quan đến cô ta thì đó là gạt người, đều là do nha đầu chết tiệt này chơi xấu sau lưng, nhưng con gái bà vẫn một mực tin tưởng.
Nhìn ánh mắt mẹ cô lộ vẻ lo lắng, Tô Niên Niên nói: “Mọi người yên tâm, Tô Tuyết Nhi không thành thật con đều biết.”
Người Tô gia: Hả? Con gái nhà bọn họ đã đã thông suốt rồi sao?
“Để con đi ra ngoài xem xem, cô ta cuối cùng là tới để làm gì.” Tô Niên Niên đứng dậy đi ra cửa, không nghĩ tới nữ chủ lại nóng vội như vậy, nhanh như vậy đã muốn có cảm giác tồn tại.
Tô Niên Niên còn chưa ra tới cửa, Tô Tuyết Nhi đã đi tới đón, thân thiết cầm tay cô: “Niên Niên, cậu sống tốt hay không, tôi lo lắng cho cậu muốn chết.”
Nói chuyện thì cứ nói đi, cầm tay làm gì, người ác tâm kỳ quái, Tô Niên Niên rút tay ra: “Tôi sống khá tốt, không cần cô phải nhọc lòng.”
Sao lại thế này, không phải lúc này Tô Niên Niên nên kể với cô ta là Lão Phu nhân Hàn xấu bao nhiêu, cả ngày hành hạ con dâu như nào sao?
Tô Tuyết Nhi khó hiểu: “Thật sao? Sao tôi lại nghe nói mẹ chồng cậu đối xử vô cùng không tốt với con dâu?”
Cô biết, mà con mẹ nó cô còn ráng xui dại nguyên chủ nhảy vào hố lửa sao.
Tô Niên Niên không quan tâm, giả vờ tức giận: “Cô biết, vậy sao cô lại đưa ra ý kiến để tôi gả về bên đó.”
Hỏng rồi, xem ra Tô Niên Niên đang oán trách cô ta, không thể được, cô ta còn cần cô hỗ trợ để cô ta gả cho Hàn Lập Đông: “Niên Niên, cậu đang nói cái gì vậy, không phải lúc đó chúng ta đồng ý làm việc đó là vì để thanh niên tri thức Điền thổ lộ với cậu sao, không ngờ…….”
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kế tiếp sẽ bước vào trận chiến lớn!!!
Các tiên nữ, bình luận vài câu đi, cám ơn cám ơn!