Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vẻ mặt Tô Tuyết Nhi vô tội, biểu tình yếu ớt, nhưng Tô Niên Niên đã sớm chán ghét, biểu tình như vậy để đổ lỗi cho người khác sao: “Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, về sau hai ta thân ai thì người đấy lo, cô cũng đừng tới tìm tôi.” Tôi rất phiền.
“Niên Niên, cậu sao vậy, tôi chính là bạn tốt duy nhất của cậu đó, tôi không phải là vì cậu sao, trước kia mọi người đều bất hòa mà cô lập cậu, chỉ có một mình tôi ở bên cạnh an ủi cậu.” Vẻ mặt Tô Tuyết Nhi không muốn, cảm giác đau lòng không thôi, giống như Tô Niên Niên đang phạm phải sai lầm lớn.
“Cô nói cái gì, là tự tôi không muốn chơi với cô, về sau đừng tiếp cận tôi nữa.” Thích làm gì thì làm, cô không rảnh mà quan tâm.
“Hôm nay có phải cậu đang mất hứng không, không sao, lần sau tôi lại đến.” Tô Tuyết Nhi lưu luyến không muốn rời đi, cô ta sợ lại phải ầm ĩ với Tô Niên Niên với người Tô gia.
Để tôi đi, chứ cô đừng đi, để lần sau tôi lại đến.
Tô Niên Niên vào phòng, thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm cô, cô cười nói: “Con đã tống cổ cô ta đi rồi, con biết cô ta chơi với con chỉ để lừa con, về sau con không lui tới với cô ta nữa.”
Người Tô gia lúc này mới yên tâm, trong mắt bọn họ, Tô Niên Niên chính là chú thỏ trắng nhỏ non nớt yêu thích đi chọc người, còn loại Tô Tuyết Nhi là sói đội lốt cừu.
Hàn Thanh Minh nhìn biết cô gái vừa rồi là người ngày hôm đó đi cùng cô, thì ra tâm tư không sạch, chả trách lần đầu tiên anh nhìn thì đã không thích cô.
Ánh nắng mặt trời lúc bốn năm giờ chiều rốt cuộc cũng không còn độc nữa, không giống như lúc giữa trưa chói lọi treo trên đỉnh đầu, chỉ cần vừa ngẩng đầu đã chiếu thẳng vào mắt, lúc này Hàn Thanh Minh đang đạp xe chở Tô Niên Niên trên con đường đồng nhỏ, thỉnh thoảng có một trận gió lướt qua, cực kỳ thích.
“Hàn Thanh Minh, em nói cho anh biết một chuyện.” Tô Niên Niên ngồi ở phía sau chọc chọc vào eo anh.
Xe hơi lung lắc một chút, Tô Niên Niên vẫn chưa ý thức được hành động của bản thân, không đợi Hàn Thanh Minh nói, lại chọc một phát.
Hàn Thanh Minh lập tức gật đầu, lại lo lắng cô không nhìn thấy, tiếp lời: “Ừm.” Một tiếng.
“Người vừa rồi tới tìm em, rất hư hỏng, không phải là em nói xấu sau lưng cô ta đâu, để em nói cho anh nghe.”
“Người ta bây giờ a, không còn ở thời điểm trẻ con không hiểu chuyện nữa, hiện tại không phải có thanh niên tri thức về thôn sao, thôn bọn em có một thanh niên tri thức họ Điền, em chỉ lén lút nói với Tô Tuyết Nhi một câu, thanh niên tri thức có văn hóa này thật được a, cô ta liền bắt đầu tìm cơ hội cho em, ừmm, nói cái gì mà gả cho thanh niên tri thức có rất tốt, cái gì mà có thể vào thành, lại còn có hộ khẩu trong thành, không cần làm việc blah blah, khi đó em ngốc, còn tin cô ta, liền đơn thuần biểu lộ hảo cảm với thanh niên tri thức kia.” Lúc đó cô gần như là điên cuồng theo đuổi.
“Sau đó cô ta lại xúi em tặng đồ cho thanh niên tri thức kia, còn phải tiện tay mang cho cô ta một phần, em đây có thể nghe theo sao, em lại không ngốc.” Thật ra thiếu chút nữa cô đã tặng, nhưng không ngờ cách mấy hôm lại gặp được anh.
“Thực chất hai bọn em căn bản không có tiến triển gì, cũng chỉ nói được vài câu.” Căn bản thanh niên tri thức Điền người ta không quan tâm đến cô.
“Cho nên về sau nếu Tô Tuyết Nhi nói xấu em với anh, thì anh vạn lần đừng tin cô ta, em nói cho anh trước.” Đương nhiên cô kể thiếu không ít, nhưng đây đều do nguyên chủ làm, không liên quan tới cô, Tô Niên Niên lảm nhảm nói.
Cô nghĩ vẫn nên nói chuyện trước kia cho Hàn Thanh Minh biết, về sau chắc chắn là cô sẽ cùng cô ta bức xé nhau, cô không bảo đảm được Tô Tuyết Nhi sẽ giúp cô giữ kín chuyện này, với tính cách của cô ta chắc chắn đã chơi xấu sau lưng cô không ít lần.
“Được.” Thật ra Hàn Thanh Minh không nghĩ là Tô Niên Niên sẽ lừa anh, thông qua mấy ngày ở chung thì cũng có thể nhìn ra được, tính cách cô có gì là nói đó, sẽ không nói xấu sau lưng người khác, trong lòng anh nghĩ thì ra là cô thích kiểu có văn hóa, nhưng anh chỉ học trung học một năm, sau đó Lão Phu nhân sống chết không cho anh đi học tiếp, nhưng mà kiến thức cao nhị anh đều đã tự học xong rồi.
( Cao nhị: Lớp 11.)
Về sau anh phải học thêm kiến thức.
“Vậy cứ để quá khứ trôi qua đi.” Được rồi, đã giải trừ được nguy cơ của cô với Hàn Thanh Minh, Tô Niên Niên thở một hơi nhẹ nhõm.
“Được, em về sau…” Thích anh là được, chỉ là anh không có mặt mũi để nói ra.
“Về sau gì?” Tô Niên Niên hỏi.
“Không có gì, ngồi yên nè, đường về nhà còn hơi lâu.”
_______