Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên cùng Hàn Thanh Minh ghé vào trả xe cho Xuyên Tử, trên đường trở về thì thấy một đám người hấp tấp chạy về phía nhà bọn họ, vẻ mặt ai nấy cũng ra vẻ xem kịch vui.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Niên Niên khó hiểu.
Người bên cạnh đang muốn đi đến Hàn gia xem náo nhiệt, đúng lúc lại bắt gặp người Hàn gia, cũng không nhịn được, một đám như tìm được người để nói chuyện, miệng bô bô không dừng được.
“Đây không phải lão tam Hàn gia sao? Mới từ nhà mẹ đẻ của vợ trở về sao?” Người bên cạnh căn bản còn không để cơ hội cho bọn họ nói, người kế tiếp nói: “Ngày nay cậu không ở nhà nên không biết, nhà cậu xảy chuyện lớn nha, con trai thứ bốn của nhà các cậu, quan hệ bất chính với Vương quả phụ đầu thôn.”
Bên này chưa kịp yên, thì bên kia lại bắt đầu nói: “Đúng vậy, bị người khác bắt được, đến nhà cậu mắng vốn, không biết sẽ xử lý như nào nữa.”
“Đừng nói nữa, đi mau, đi mau.”
Tô Niên Niên vừa nghe hai người nói liền cảm thấy hỏng thật rồi, mặc kệ có ở chung hay không thì Hàn Lập Hạ vẫn là người Hàn gia, em trai của Hàn Thanh Minh, xảy ra chuyện thì bọn họ cũng đừng nghĩ sống yên ổn, bọn họ có thể sẽ không ngóc đầu nổi trong miệng lưỡi của người trong thôn.
Hai người bước nhanh đi về hướng nhà, về đến nơi thì phát hiện trong sân đã được vây quanh bởi một vòng người, có anh cả Hàn còn có cả đại đội thư ký cũng ở đấy.
Nữ chính trong sự việc này là Vương quả phụ đang cúi đầu run rẩy đứng một bên, Hàn Lập Hạ thì bị dọa đến mất hồn.
“Trưởng thôn, việc này là chuyện lớn không thể vì cậu ta là em trai cậu mà bỏ qua được, nhiệm kỳ tới chúng ta sẽ không bầu cậu nữa.” Con trai của Từ Tiểu Thúy là Hàn Thạch Đầu ồn ào nói.
Những người khác cũng phụ họa: Đúng vậy, phải xử lí.
Tô Niên Niên thấy Hàn Lập Hạ nghe được hai chữ xử lí cả người anh ta run lên, Lão Phu nhân Hàn nghe thấy lập tức nhảy vào: “Ai, để tôi xem kẻ nào dám xử lí con trai tôi, tôi xem ai dám, lão đại, nếu con đáp ứng xử lí em của con thì đừng xem mẹ là mẹ nữa, đây là em trai ruột của con đấy.”
“Sao, Lão Phu nhân, bà nói lý lẽ gì đây, trước kia không phải có vụ như này bà còn ủng hộ sao.” Có người từ trong đám người nói.
“Nhưng không thể bởi vì là em trai trưởng thôn mà không xử lí.”
“Gọi là cái gì ấy nhỉ, bất công, đúng, không thể bất công với người khác được.”
“Không được, tôi nói không được là không được, mấy người nếu ai dám tiến tới đây, tôi liền liều mạng với các người.” Lão Phu nhân lấy bản lĩnh giữ nhà ra, la lối khóc lóc om sòm.
Anh cả Hàn cũng không biết nên làm gì, mồ hôi chảy đầy trán, người trong thôn đều ở đây nhìn, mẹ anh đây là đang làm khó anh mà.
Vương Tiểu Lệ nhìn ra, Lão Phu nhân đây là muốn bức chồng cô để bảo vệ lão tứ: “Mẹ, mẹ như vậy thì hỏi chồng con phải làm sao, anh ấy làm trưởng thôn như thế nào được, mẹ cũng không phải chỉ có mình lão tứ là con.”
“Sao, nó là anh cả thì phải che chở cho em trai mình chứ, cô cái đồ móng lợn vô tích sự ở đây nói nhảm cái gì đấy.”
Thấy ầm ĩ càng ngày càng lớn, Tô Niên Niên cũng đoán ra được, thì ra là Hàn Lập Hạ ở cùng một chỗ với Vương quả phụ này bị người ta bắt quả tang, mọi người muốn xử lí hai người bọn họ.
“Việc này, các vị cho tôi hỏi một câu, có ai có chứng cớ không?” Bất kỳ việc gì thì cũng phải đưa ra được chứng cứ, ở trong mắt Tô Niên Niên, Hàn Lập Hạ này không giống người có lá gan lớn, sao lại dám làm ra loại chuyện này được.
“Thì ra là vợ Hàn lão tam, cái này còn cần chứng cớ à, là người ta bắt được, các người là người một nhà, tất nhiên sẽ bênh vực cậu ta thôi.” Từ Tiểu Thúy trả lới.
“Đây là lý lẽ à.”
Là lý lẽ cái rắm ấy, không phải cô chỉ hỏi một câu có chứng cớ không hay sao.
“Lão tam, con về rồi, con không thể đứng nhìn em trai của mình bị đánh như vậy, để bọn họ xử lí con, thân thể con tốt, còn em trai con thân thể yếu đuối không thể chịu nổi.” Lão Phu nhân điên cuồng bắt lấy tay Hàn Thanh Minh.
Mẹ kiếp, con mẹ nó đây còn là con người sao.
Bây giờ Tô Niên Niên rất muốn để Hàn Lập Hạ bị đánh, để cho Lão Phu nhân đứng bên cạnh nhìn, cho bà ta đau lòng chết.
Cô nâng mi nhìn sắc mặt Hàn Thanh Minh, không nghĩ tới anh đáp lại cô bằng một gương mặt tươi cười, Tô Niên Niên nhìn thấy vậy trái tim càng thắt lại, Lão Phu nhân chết tiệt.