Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 36: Chương 36: Nhà Buôn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Niên Niên đang có tâm trạng tốt, lúc còn ở nhà cũng không thèm lấy lòng Lão Phu nhân, nên hiện tại càng không cần phải nói, dù sau cũng đã phân gia, cô muốn ăn gì thì ăn cái đấy, muốn dùng đèn dầu lúc tắm rửa, muốn dùng một nồi nước to, Lão Phu nhân còn có thể quản sao.

Ở bên này Hàn Thanh Minh đang bị Xuyên Tử tận tình khuyên bảo: “Anh ba, khi nào thì chúng ta lại làm một lần nữa, anh Lý cứ nhắc tới anh mãi.”

Mấy ngày nay vì chuyện kết hôn rồi phân gia nên anh vẫn không chú ý tới bên anh Lý, Xuyên Tử vẫn ở đấy nhưng anh ấy không dám một mình đi vào núi, vẫn muốn Hàn Thanh Minh đi cùng.

“Mấy ngày nữa đi.” Hàn Thanh Minh nghĩ trong nhà vẫn nên xây một cái phòng mới, nhà lão Hàn Đại Phát không thể ở được lâu, Tô Niên Niên hơi kén ăn, anh cũng muốn cho cô thứ tốt nhất mà những điều trên đều cần tiền.

“Mấy ngày này cậu tìm cho anh một con chó giữ nhà, buổi tối để nó ở cùng chị dâu cậu.”

“Được rồi, cứ để em.” Anh ba đã đồng ý vào núi, hiện tại trong núi tuy không có con gì to như gấu nhưng anh vẫn rất sợ, từ khi anh một mình đi vào núi, thỉnh thoảng mơ thấy mình chết ở trong núi mà không có ai nhặt xác, kể từ đó anh cũng không dám đi một mình nữa.

Đồ quý nhất ở trong núi là nhân sâm linh chi, số tiền 180 đồng lần trước mà Hàn Thanh Minh cho Tô Niên Niên cũng chính là tiền đổi nhân sâm, thứ này rất khó thấy, anh với Xuyên Tử đi vào núi nhiều lần mà cũng chỉ tìm thấy được một lần.

Về sau anh phải nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn mới được, anh còn muốn nuôi Tô Niên Niên trở nên trắng trẻo mập mạp.

“Cái gì, đi vào núi?” Tô Niên Niên giật mình, “Có nguy hiểm không?”

Cô đã biết chuyện hợp tác của Hàn Thanh Minh với Xuyên Tử nên cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, ngày đó Xuyên Tử cho bọn họ nhiều thứ như vậy thì cô đã biết hai người bọn họ có liên quan. Nếu Hàn Thanh Minh không nói thì cô cũng không muốn hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, anhvới Xuyên Tử đã đi tới đó vài lần.” Tuy nói không có nguy hiểm nhưng khi thấy Tô Niên Niên lo lắng anh vẫn rất thoải mái.

“Vậy anh muốn ở trong núi cả đêm sao?” Cô ở nhà một mình có chút sợ hãi.

“Đúng, anh cũng nói qua với Xuyên Tử, nhờ cậu ấy tìm cho em một con chó giữ nhà, thu xếp tốt cho em thì anh mới đi.” Trước kia khi đi với Xuyên Tử, trong lòng cũng không cảm thấy gì nhưng sau khi kết hôn với Tô Niên Niên lại có chút vướng bận.

Trước kia anh cũng nghĩ khả năng là anh sẽ giống anh cả, tìm một người vợ như chị dâu cả Hàn, sau đó sinh mấy đứa con, cả đời tính toán cứ trôi qua như vậy, nhưng khi gặp được Tô Niên Niên, anh mới phát hiện hôn nhân vốn dĩ không phải như thế, có lo lắng có vướng bận, còn có niềm vui không thể nào giải thích được khiến con người ta ấm lòng.

“Được.” Có chó thì cô quả thật khá yên tâm.

“Muốn đi tắm hay không, nước nóng xong rồi.” Hàn Thanh Minh biết mỗi ngày Tô Niên Niên đều phải tắm.

“Có.” Cuộc sống mỗi ngày được tắm rửa rốt cuộc cũng đã quay lại.

Năng suất làm việc của Xuyên Tử quả thật rất cao, mới cách một ngày mà đã trở lại và mang theo một con chó thoạt nhìn rất hung hăng.

“Anh ba, anh đừng nhìn nó gầy mà đánh giá nó, đều do nó bị đói thôi, nếu không phải là lão quản trại không có đồ cho nó ăn thì tuyệt đối người ta sẽ không cho nó đâu.” Con chó này chính là bảo bối của lão quản trại, nghe nói nó cũng theo lão quản trại từ bộ đội đi ra, nó thật sự rất giỏi, những năm gần đây đều không được ăn no, đừng nói đến chó, ngay cả anh cũng phải đảm bảo nhiều lần nhất định sẽ đối xử tốt với nó thì lão quản trại mới yên tâm.

Hàn Thanh Minh cũng thấy đây là chú chó tốt, nuôi nấng tốt nhất định sẽ trung thành: “Cảm ơn.” Anh biết Xuyên Tử tốn không ít sức.

“Có gì đâu.” Anh ba lại khách khí.

“Đúng rồi, anh ba, gần đây chúng ta không cách nào vào đi vào núi nữa rồi.” Sắc mặt Xuyên Tử nghiêm túc, vừa rồi chỉ lo khoe chó mà quên mất chuyện quan trọng này.

“Sao lại như thế.” Hàn Thanh Minh cũng nghiêm túc hẳn lên, không cách nào vào núi, ý là con đường kiếm tiền duy nhất đã không còn, nhưng anh biết, một chuyến đi vào núi cũng có thể không tìm được nhiều đồ lắm, nếu mọi người ăn hết những thứ ăn được thì con vật cũng không cách nào sinh tồn, thực vật cũng không thể sinh trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.