Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần trước có thể bắt gặp được gốc nhân sâm kia đã là may mắn lớn rồi, với cả còn liên quan đến ông nội đã mất, Lão Phu nhân từ nhỏ đã không thích anh, đều là ông nội mang anh đi theo, ông nội anh lúc đầu vốn là bác sĩ trong thôn, sở dĩ anh biết được một ít thảo dược đều là do ông nội dạy.
Thời điểm tám chín tuổi, lão gia tử mang theo anh đi vào núi thái thuốc, không biết đi bao xa, lão gia tử chỉ vào một chỗ rồi nói, nơi đây là chỗ trồng Dược Vương Cốc, trước kia có rất nhiều người đến chăm sóc khối đất này, bây giờ nhìn xem, cỏ dại thì mọc thành đống, một chút bóng dáng cũng không có.
Anh hiếu kỳ nói: Sao ông nội lại biết ạ?
Lão gia tử cười nói: Đây là ông nội của ông nội nói cho ông nghe đấy.
Ngẫu nhiên cùng Xuyên Tử vào núi, không biết vì sao anh lại nhớ tới cái truyền thuyết này, anh cũng bí mật cùng Xuyên Tử đến đó nhưng không tìm được gì ngoài gốc nhân sâm quý giá kia.
Về sau cũng đi nhưng cuối cùng cũng không tìm được.
Hàn Thanh Minh biết trên trên núi không còn nhiều thứ, khi nghe Xuyên Tử nói như vậy thì cũng không phản ứng quá lớn, nhưng Xuyên Tử lại nói: “Anh ba, đều bởi thôn bên cạnh có phần tử xấu xa, có người lén lên núi săn bắt động vật hoang dã, anh từng nói nếu khéo léo thì người khác sẽ bắt được những vật khó tìm, thế mà hắn lại bắt được con gà rừng, còn chưa xuống núi đã bị bắt, hắn bị mọi người chỉ trích là một kẻ tàn nhẫn cho nên đại đội sản xuất bên thôn lân cận kia đã hạ thông báo, đồ của nhà nước thì không ai được động vào, bắt được sẽ bị nhốt lại, bây giờ ở dưới chân núi thường có người canh gác, nếu chúng ta lên đấy mà bị bắt thì coi như xong đời.”
“Với cả nghe Lượng Tử nói, mấy ngày nay lão Hàn Thạch Đầu lẻn vẻn quanh nhà anh, hình như đang theo dõi anh, chắc chắn là lần trước chị dâu ba nói hắn nên hắn mang thù. Cũng không sao, chỉ cần em mà bắt được hắn thì nhất định sẽ đánh hắn một trận.” Dám khi dễ anh ba anh, anh sẽ đánh đến khi cha mẹ không nhận ra mới thôi.
“Ừm, khi nào bắt được hắn thì nhớ kêu anh một tiếng.” Lần trước Hàn Thạch Đầu cũng coi như là giúp anh một phen nhưng anh không nghĩ sẽ biết ơn hắn.
Tuy nói Tô Niên Niên ở trong phòng nhưng khi bọn họ nói chuyện thì cũng nghe loáng thoáng được một ít, thì ra là không được vào núi, cô thấy cũng khá tốt, ít nhất nửa đêm cô sẽ không phải sợ hãi.
Trước kia tuy rằng cô nhát gan, nhưng cô cũng biết không có thứ gì đáng sợ tồn tại, à không phải, là những thứ thần quỷ không tồn tại, nhưng từ sau khi tới đây, cô cũng không dám xác định có hay không.
“Vậy anh ba, có để lại chó không.”
“Để lại đi.” Thời điểm anh không có ở nhà thì cũng có thể yên tâm.
Xuyên Tử gật đầu, nếu không phải nhà anh không có ai thì anh cũng muốn nuôi, Hàn Thanh Minh giữ anh lại ăn cơm, nhưng sau khi từ chối, anh giơ chân bước ra ngoài tìm người nhìn chằm chằm Hàn Thạch Đầu kia.
“Gần đây không thể vào núi sao?” Tô Niên Niên đi ra hỏi.
“Ừm, như em đã nghe.” Trong đầu Hàn Thanh Minh nảy sinh ý tưởng kiếm thêm tiền, chờ khi anh xác định thì sẽ nói.
Tô Niên Niên gật đầu, tỏ vẻ không khác nhau cho lắm.
“Yên tâm, vẫn có thể nuôi được em.” Hàn Thanh Minh phá lệ vuốt phần tóc mái của cô ra phía sau, cười nói.
Ai, ai cần anh nuôi, Tô Niên Niên cảm thấy anh dựa gần như vậy có chút không thích ứng được, chân tự giác lui về phía sau.
Vẻ mặt của Tô Niên Niên hoàn toàn biểu lộ suy nghĩ của cô, Hàn Thanh Minh cũng không ép cô: “Hôm nay em muốn ăn cái gì để anh làm.”
Trù nghệ hai người gần như giống nhau nhưng hiển nhiên Hàn Thanh Minh làm tốt hơn, Tô Niên Niên cũng không hài lòng cùng thi đấu với anh, nhưng cuối cùng cô thua tâm phục khẩu phục cho nên trong nhà sẽ do anh xuống bếp.
Nhờ những thứ Triệu Hiểu Mai với Xuyên Tử tặng, Tô Niên Niên có thể chọn được không ít món, trong phòng bếp không những có gạo có mì mà còn có một ít khoai tây, dưa chuột nhỏ, trong ngăn tủ cũng có không ít đồ ăn vặt, khi nào cô đói bụng thì ăn, quả thực không cần quá hạnh phúc, “Ăn khoai tây đi, em giúp anh rửa khoai tây.” Gọt thì cô không hy vọng quá xa vời, cô mà gọt khoai tây xong có thể không đủ ăn.
“Được.” Hàn Thanh Minh sờ đầu cô, mỉm cười.
Ai nha, nói thôi đừng động chạm như vậy, nhỡ người ta không kìm nén được thì sao.
——