Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh nhờ người mua cho em ít đồ ăn vặt.” Từ ngày cô vào cửa, ngoại trừ ngày đầu tiên ăn một chút, còn những ngày sau đều ăn rất ít. Hàn Thanh Minh biết đồ ăn ở Hàn gia sẽ kém hơn so với Tô gia của cô, nên buổi chiều hôm nay nhờ Xuyên Tử đi Cung Tiêu Xã mua cho cô ít đồ ăn vặt, đói bụng sẽ không tốt.
“Thực sự! Thực sự tốt quá.” Ôi ôi ôi, Tô Niên Niên muốn khóc quá, có trời mới biết hai ngày này cô sống ở đây như thế nào.
Tô Niên Niên mang theo cảm giác đói bụng đi vào giấc ngủ, Hàn Thanh Minh lại không ngủ được, cứ như thế chắc chắn sẽ không chịu được, Tô Niên Niên này là cô gái nhỏ kén ăn, không quen với đồ ăn ở đây, Lão Phu nhân kia lại cần không phải nói, trong tay bà cầm không ít tiền, nếu không phải anh hai gửi tiền trợ cấp cho bà vài trăm đồng, thì bà cũng sẽ không sẳn sàng mà tiêu một trăm đồng tiền cho lễ hỏi, nhưng thế thì có lợi ích gì, bà ta sẽ không tiêu tiền cho anh dù chỉ một xu, trong mắt bà chỉ có Anh cả với em tư, chỉ cần anh đề nghị thay đổi thức ăn ngon hơn, Lão Phu nhân nhất định nói anh tạo phản, lại nói mua những thứ đó vào lúc này cũng không được tốt.
Thật ra anh có thể nỗ lực để lấy được phiếu thịt, Lão Dương chạy đường dài hỏi anh rất nhiều lần, muốn phiếu thit hay không, nhưng anh đều từ chối, nếu tìm cách mang về, không kể là Lão Phu nhân, mà còn người trong nhà cũng sẽ hỏi anh lấy từ đâu, còn chưa đủ phiền sao.
Mọi ngày đi tìm một chút cây thuốc dại thì anh cũng không muốn đem về nhà, bán lấy một tí tiền, rồi cùng Xuyên Tử ăn.
Anh muốn mua về cho Tô Niên Niên ăn, nhưng mũi những người trong nhà cũng không phải để trưng.
Hàn Thanh Minh gối đầu trầm tư, bên cạnh có hơi thở nhẹ của Tô Niên Niên.
Từ nhỏ anh đã biết mình phải tự lo cho bản thân, cũng không phải từ nhỏ, mà là khi phát giác được người trong nhà không quan tâm tới anh, bằng không thì chính mình cũng không tích góp được nhiều tiền như vậy.
Lão Phu nhân sẽ vì anh cả Hàn mà tính toán nên làm như thế nào để tiếp tục làm trưởng thôn, sẽ vì em tư không phải khó xử vì ấm nước nóng lúc kết hôn, duy nhất chỉ có anh, là lão phu nhân không nhọc lòng vì việc này, anh có cha có mẹ cũng không bằng Xuyên Tử được sống tự do tự tại, trước kia thì không tính đến, nhưng hiện tại anh nên tính toán vì Tô Niên Niên.
Hàn Thanh Minh nghiêng đầu, nếu ở riêng thì tốt rồi, như vậy thì Tô Niên Niên muốn ăn cái gì thì cũng không bị người khác quản, anh chắc chắn có thể nuôi cô trắng trẻo mập mạp.
Màn đêm buông xuống, người Hàn gia còn đang trong giấc mộng, cửa đột nhiên bị người ta đập vang, chó bên cạnh cũng sủa gâu gâu.
“Trưởng thôn, có người nhảy sông, trưởng thôn.” Sợ người nhà Hàn gia không nghe thấy, lão Hàn cứ đập liên tục.
Tô Niên Niên đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng vang, sợ tới mức giật mình tỉnh giấc.
Hàn Thanh Minh mới vừa chợp mắt được một lúc cũng nghe thấy, anh lập tức lấy tay che tai Tô Niên Niên lại, nhưng vẫn chậm một bước.
“Làm sao vậy?” Tô Niên Niên rõ ràng là bị dọa sợ, giọng có chút run run, cô sợ nhất là tiếng chó sủa.
“Không sao, để anh đi ra ngoài xem, em tiếp tục ngủ đi.” Hàn Thanh Minh vỗ lưng cô, xuống giường mặc quần áo.
Người Hàn gia cũng lục đục đi tới cửa, anh cả Hàn dẫn đầu mở cửa: “Sao thế?”
“Trưởng thôn, lão Tôn cùng vợ hắn nhảy sông tự vẫn rồi.”
“Chuyện thế nào rồi?” Hàn Lập Xuân vội vàng hỏi.
“Không biết, cậu mau đi xem một chút đi.” Lão Hàn nói xong liền đi về phía trước.
Hàn Lập Xuân vội vàng đuổi theo, Hàn Thanh Minh về phòng nói với Tô Niên Niên một tiếng rồi cũng đi theo.
Mấy người Hàn gia khác cũng không nghĩ nhiều, tất cả đều đi về phòng ngủ, Tô Niên Niên lại không ngủ được, Hàn Thanh Minh không ở đây khiến cô có chút không quen.
Thời điểm sắp bắt đầu làm việc, thì Hàn Thanh Minh với anh cả Hàn mới trở về.
Lão Phu nhân đi tới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
“Vào lúc Bác Tôn trai xay mì, làm mất hai cân, sợ bị đánh nên liền trực tiếp nhảy sông tự vẫn.” Anh cả Hàn cũng không ngờ, hai cân mì được xay bị mất kia, căn bản không liên quan đến Bác Tôn gái.
Hàn Thanh Minh nhìn thấy mặt Tô Niên Niên có chút trắng bệch, cơm cũng chưa ăn, liền kéo cô vào phòng.
“Hàn Thanh Minh, anh nói cho em biết chuyện này là như thế nào, được không.” Mặt Tô Niên Niên trắng bệch, cô căn bản không thể chấp nhận được việc có người tự sát chỉ vì mất hai cân mì.