Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Trước kia Bác Tôn là địa chủ, mấy năm nay cứ thụt lùi, đứa con trai của bọn họ vì không muốn bị liên lụy, đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mình, Bác Tôn trai phải ngủ ở chuồng bò, Bác Tôn gái thì bị phái đến đại đội xay mì, buổi tối không thể ngủ, vào tối hôm qua có mười cân lúa mạch và gần tám cân bột mì cần phải làm, hôm trước bác gái Tôn mới vừa bị chóng mặt, thần trí không được rõ ràng, tưởng mình làm mất hai cân, sợ tới mức trực tiếp nhảy sông, lúc được cứu lên đã không còn thở.” Hàn Thanh Minh chỉ nói một phần trong đó, anh không đề cập đến việc sở dĩ bác gái đi xay mì là do chính con trai đề nghị, bác Tôn trai cũng bị chính con trai của mình đuổi ra khỏi nhà.
Cho dù không tận mắt đến chứng kiến nhưng Tô Niên Niên vẫn có thể tưởng tượng được, lúc ấy bác gái tuyệt vọng như thế nào, con trai bất hiếu, bỏ mặc, để lửa cháy đổ thêm dầu, cuối cùng chỉ vì hai cân bột mì mà mẹ phải mất đi tính mạng, con mẹ nó thật đáng mỉa mai.
Mấy ngày hôm trước cô vẫn còn lờ mờ, không nghĩ tới hiện thực, bây giờ lập tức đã mang đến cho cô một cảm xúc chân thật nhất của niên đại này.
Dạ dày Tô Niên Niên đột nhiên muốn quay cuồng. Còn chưa tới WC, đã nôn xuống cống, nôn ra toàn nước.
“Chị dâu ba đây là đang mang thai sao?” Anh ba có thể nhanh như vậy ư, Lý Xuân Miêu nói.
“Sớm không có trễ không có, lúc này lại có, là đòi ăn sao, đói chết tôi cũng không quan tâm.” Lão Phu nhân Hàn ác độc nói.
Tô Niên Niên càng mắc ói, Hàn Thanh Minh vội vàng vỗ lưng cho cô, đau lòng không thôi.
“Sao thế, đây là đang ghê tởm tôi sao?” Nhìn thấy Tô Niên Niên, bà liền tức giận.
Tô Niên Niên không nôn nữa, cô thực sự không còn sức lực để đáp lại bà, Hàn Thanh Minh đỡ cô đi vào phòng.
Mới vừa lên giường, nước mắt lập tức trào ra, sao lại để cô đến đây.
Hàn Thanh Minh sợ hãi, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao, anh ở đây, em đừng sợ.” Từ trước tới giờ anh chưa từng dỗ dành ai cả, cứ nói đi nói lại vài câu như vậy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
“Hàn Thanh Minh, em chán ghét những người này.” Chán ghét con trai của Bác Tôn chưa từng gặp mặt, chán ghét mẹ của anh, cả nhà anh ngoại trừ anh, tôi muốn về nhà, nhưng tôi lại không thể quay về được.
Tô Niên Niên chưa nói tên ai, Hàn Thanh Minh cũng biết, lần đầu tiên anh cảm thấy hận người nhà của mình như vậy, anh thật con mẹ nó hoài nghi bản thân mình có phải chui ra từ tảng đá.
“Anh sẽ tìm cơ hội để xin ở riêng nhé, đừng khóc nữa, anh đi mua cho em ít đồ ăn vặt.” Hàn Thanh Minh đè giọng nói xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Anh biết, anh đã thích cô gái này, anh muốn cho cô biết cô là vợ của Hàn Thanh Minh.
Mặt trời còn chưa lặn, Xuyên Tử ngậm cây cỏ, nằm trên ngọn đồi nhỏ trải dài màu xanh của cỏ, chân này vắt lên chân kia đung đưa qua lại.
“Anh ba, anh thật sự muốn ở riêng sao?” Xuyên Tử biết vấn đề này anh ấy đã hỏi đi hỏi lại không dưới mười lần, tuy rằng mỗi lần hỏi đáp án đều là không muốn, nhưng tình huống lần này không giống với mọi lần, ngộ nhỡ lần này anh ba suy nghĩ cho vợ mới cưới thì sao.
“Muốn.” Hiện tại nằm mơ cũng muốn, Hàn Thanh Minh trả lời.
“Gì? Đây có phải là anh ba mà em biết không? Đúng là cưới vợ xong rất khác so với trước kia nha.” Xuyên Tử tự đắc nói.
Anh ấy chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua chị dâu ba một cái, tuy nói ra thấy rất xấu xa, nhưng không thể không nói nhan sắc của chị dâu ba rất giống tiểu tiên nữ, anh ấy chưa từng thấy làn da nào trắng như vậy, non nớt vắt ra nước, đương nhiên, anh ấy không dám nói như vậy với anh ba.
Tính tình mẹ anh ba như vậy, chị dâu ba gả vào chắc chắn phải chịu rất nhiều ủy khuất, anh ba không đau lòng sao được.
“Vậy nghĩ ở riêng thế nào cho tốt chưa?”
“Chưa.”
“Để em nói, anh ba, anh đã muốn ở riêng thì đừng ở nơi đó nữa, nếu anh muốn ăn thứ gì tốt, Lão Phu nhân hoàn toàn có thể ăn anh trước.” Anh chính là anh em tốt nhất của anh ba, không thể đứng nhìn anh chịu khi dễ được.
“Anh cũng nghĩ như vậy, thôn ta còn chỗ nào có thể ở được không?” Nếu trực tiếp xin đất để xây nhà thì anh không đủ tiền.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính sẽ cố gắng tồn tại, kiên trì mấy ngày nữa, sẽ ở riêng!