Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hàn Thạch Đầu, nếu không tôi báo cho Cục Công An, thông đồng là chuyện lớn, đến lúc đó anh cứ đến Cục Công An làm chứng, anh là…” Tô Niên Niên nhìn một vòng thấy không ai ngẩng đầu “Nhân chứng duy nhất.”
“Đừng, có thể là do tôi nhìn lầm.” Hàn Thạch Đầu kéo mẹ hắn, không dám để bà ta nói thêm câu nào nữa.
Chuyện này không đáng.
“Trưởng thôn, thư ký, chuyện này cần nên điều tra thật kĩ, tôi chỉ là người trong thôn nên mới giúp đỡ một chút, nếu lại có thêm vụ thông đồng nữa thì ai có thể chịu nổi.” Tô Niên Niên không khoan dung bỏ qua.
Mọi người thấy Hàn Thạch Đầu không có khí phách, còn cái gì mà nhìn nhầm nữa, bắt đầu sôi nổi khiển trách: “Sao có thể như vậy, về sau cũng không dám giúp đỡ ai.”
Từ Tiểu Thúy cũng hiểu được tám phần là do con trai mình gây chuyện, một câu cũng không dám nói liền lôi Hàn Thạch Đầu về nhà.
Nhìn thấy mọi người đều đã giải tán, anh cả Hàn cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhàng, cả ngày nay tim anh đều đập binh bang bang.
Hàn Lập Hạ dường như đã mất đi nửa cái mạng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hướng về phía Tô Niên Niên nói: “May mà có chị dâu ba.”
Hàn phu nhân lấy lại tinh thần, há mồm chửi: “Từ Tiểu Thúy, con mẹ nó đồ đê tiện kia, sinh con không được hẳn hoi, xứng đáng được sét đánh chết cả nhà bà…!.
Lý Xuân Miêu không tình nguyện đi về hướng Tô Niên Niên: “Cám ơn chị ba dâu”.
Vừa mới nghe thấy Hàn Lập Hạ làm loạn, cô ta sợ tới mức chân mềm nhũn, đứng cũng không nổi, nếu không phải có Tô Niên Niên thì Hàn Lập Hạ đã bị đánh, một nhà bọn họ ở trong thôn ai cũng không ngóc đầu lên được.
“Ừm.” Cô cũng không phải vì bọn họ, nhìn Lão Phu nhân nói va vớ vẩn, Hàn Lập Hạ lại không phản bác gì, cô nghĩ thầm nếu hôm nay tận mắt thấy cậu ta bị đánh, chắc chắn Lão Phu nhân sẽ khóc la , mắng chửi Hàn Thanh Minh, người khác nhìn vào còn tưởng rằng Hàn Thanh Minh thiếu tiền nhà bọn họ.
“Vợ lão đại, mau đi nấu cơm, nấu nhiều bánh bột ngô một chút, đừng có mà ăn vụn.” Lão Phu nhân mắng cả một buổi chiều giọng cũng đã khàn, bụng cũng đói meo.
Đột nhiên bị nhắc tên chị cả Hàn có chút luống cuống, sợ lúc sau Lão Phu nhân tính sổ mình, vừa nghe thấy nấu cơm, liền nhanh chóng chạy đi, cũng mặc kệ chuyện hôm nay đến vợ lão tứ nấu cơm.
“Anh, em muốn thương lượng một chuyện với anh.” Hàn Thanh Minh muốn xác định chuyện nhà ở trước rồi sau đó mới đề cập đến việc ở riêng với Lão Phu nhân.
Cả tâm trí lẫn thể xác của Anh cả Hàn đều quá mệt mỏi, không muốn đối mặt với Lão Phu nhân mắng chửi người nữa, liền theo Hàn Thanh Minh đi ra ngoài.
“Anh cả, chúng ta dọn ra ở riêng đi.”
Đột nhiên nghe được tin như sét đánh, dọa anh cả Hàn sợ tới mức đứng cũng không vững: “Em nói cái gì vậy chứ, cha mẹ mình nhất định sẽ không đồng ý đâu.”
“Anh cả, nếu không dọn ra ở riêng, sau này sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng biết mà, vợ em cũng không biết làm gì, tính tình cũng không tốt, về sau sẽ gây cho anh không ít chuyện, em sợ anh khó có thể giữ được chức trưởng thôn.” Ngoài mặt thì Hàn Thanh Minh nói vậy, nhưng trong lòng Hàn Thanh Minh rất xin lỗi Tô Niên Niên.
Trong lòng anh cả Hàn cũng đã có nguyện vọng ở riêng, hơn nữa hôm nay lão tứ xảy ra chuyện này, mẹ rõ ràng chỉ nghĩ đến lão tứ, trái tim anh cả cũng lạnh đi không ít, tiền trong nhà đều ở trong tay Lão Phu nhân, tương lai hẳn là đều thuộc về lão tứ, mà bản thân anh cũng phải vì con của mình mà tính toán một chút.
Nhìn anh cả Hàn đang do dự, Hàn Thanh Minh như đã soạn trước, lập tức nói thêm một câu: “Anh không phải muốn làm trưởng thôn tiếp sao, emcó thể tìm cho anh hai bao thuốc lá, đến lúc đó anh có thể xem tình hình cứu lấy mình.”
Nếu vừa rồi Anh cả Hàn chỉ mới dự tính thì bây giờ anh cả chính là muốn hành động, vốn dĩ chuyện ở đây anh ta đã rất khó xử, trong nhà không có đồ vật nào có thể lấy, nếu lão tam thật có thể cho, thì chức trưởng thôn của anh ta cũng có hy vọng.
“Chuyện này anh không thể đề cập được, nhưng vào thời điểm em đề ra, anh nhất định sẽ đồng ý.”
Hàn Thanh Minh biết Anh cả Hàn này tính tình tiểu tiện, giống y Lão Phu nhân.
“Đúng rồi, phân gia xong thì em với Niên Niên muốn ở nhà cạnh Xuyên Tử, đến lúc đó anh đừng không đồng ý là được”