Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 40: Chương 40: Vượng Tài (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tôn Lanh Canh cho rằng anh đang muốn làm gì xấu, vừa đang định gọi người, không ngờ anh lại nói như vậy, cô cũng không dám chắc chắn có phải thật hay không nên nhất thời không có phản ứng gì.

Xuyên Tử biết bản thân mình đang cuống cuồng, người ta không tin cũng bình thường: “Tôi nói thật, ở ngay bên kia, nếu đến đó không phải thì cô cứ tìm người bắt tôi.” Xuyên Tử vừa nói vừa chỉ về phía Hàn Thanh Minh.

Tâm Tôn Lanh Canh rõ ràng hơi động đậy, trong tay cô cũng có chút tiền nhưng giày đẹp ở Cung Tiêu Xã cô không có khả năng mua.

Nhìn thấy cô đang do dự, Xuyên Tử lại nói thêm một câu: “Đều là giày da loại nhỏ của phương Nam, hiện tại căn bản ở đây không có bán, nếu cô còn chậm chạp sẽ không còn đâu.”

Tô Lanh Canh vừa nghe hàng từ phương Nam, cũng không do dự nữa, bình thường căn bản không mua được với cả nhà cô cách đây không xa nếu có nguy hiểm thì kêu to một tiếng chắc chắn mẹ cô có thể nghe thấy, “Đi.”

Cô đi qua, đúng thật một lúc sau nhìn thấy có một người cầm một cái giỏ lớn, cô vừa đi vào người ta đã mở ra cho cô xem.

Vừa mới thấy đôi mắt của cô đã nhìn chằm chằm vào nó, quá đẹp, trên giày còn thắt nơ con bướm, so với loại hàng các cô muốn tranh nhau ở Cung Tiêu Xã thì đẹp hơn nhiều: “Bao nhiêu tiền?” Trong lòng cô đã định sẳn mặc kệ bao nhiêu tiền cũng phải mua.

“Hai mươi hai, bất quá côlà khách hàng đầu tiên nên cho cô cái giá ưu đãi, bán cho cô hai mươi.” Hàn Thanh Minh nói.

“Hai mươi… Được, tôi mua.” Hai mươi đồng là một tháng tiền lương của cô nhưng cô thật sự rất thích, chỉ cần nói với mẹ cô đây đã là giá hời lắm rồi, chắc chắn mẹ cô cũng chỉ nói vài câu rồi bỏ qua.

Nhanh như vậy sao, Xuyên Tử nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, người thành phố thật có tiền.

“Đúng rồi, anh còn bao nhiêu đôi, tôi còn mấy cô bạn nữa, nếu anh có thể thì từ từ hẵng đi, tôi đi kêu người đến mua.” Quá đẹp, cô không cho phép đám chị em của cô không có.

Đầu năm nay không có ai nói hai người không thể mặc giống nhau, mặc giống nhau chứng tỏ là quan hệ của các cô rất tốt.

“Anh yên tâm, tôi không lừa anh đâu.” Tô Lanh Canh vừa nói xong liền chạy về nhà.

Hàn Thanh Minh có thể nhìn ra được cô gái nhỏ này không nói dối, nên cùng Xuyên Tử ở đây chờ.

Chỉ mấy chốc Tô Lanh Canh đã kéo các cô chị em của cô đi ra, vừa đi vừa nói chuyện: “Nhanh lên, đi chậm thì không còn đâu, đẹp như vậy, vẫn là do tôi bảo người ta chờ các cậu đấy.”

Lý Phương Phương đang ở trong nhà ăn cơm, Tôn Lanh Canh cũng không chờ cô ăn xong đã kéo ra ngoài: “Lanh Canh, nếu cái cậu nói không phải sự thật thì tôi sẽ không tha cho cậu.”

Một người chị em khác cũng phụ họa.

“Đến rồi, chính là nơi này.” Tôn Lanh Canh đưa các cô tới chỗ Hàn Thanh Minh, còn cố ý đè thấp giọng xuống.

“Cậu nhìn xem, đẹp hay không, có phải chưa từng thấy đúng không, nếu không phải có tôi thì người ta khẳng định đã đi rồi, các cậu chắc chắn không mua được.” Tôn Lanh Canh đắc ý nói.

Xuyên Tử muốn nói, kể cả cô không bảo thì bọn họ cũng đến đây là để bán giày, bất quá có người quảng cáo miễn phí cho, anh mới không lắm miệng làm gì.

Lý Phương Phương vừa nhìn thấy đã bị rung động, nhiều năm rồi cũng chưa thấy một đôi giày nào đẹp như vậy: “Bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi hai.”

Không phải hai mươi sao, Xuyên Tử nghi hoặc, với cả cô gái nhỏ trước mặt này cũng đã mua một đôi, lỡ đâu cô sẽ nói hai người bọn họ đang bán thách cô thì làm sao bây giờ.

Tôn Lanh Canh biết như vậy cũng không tốt, nhưng ai bảo các cô là bạn tốt của cô “Có thể bán giống giá của tôi hay không, hai mươi, về sau các anh bán đồ thì chúng ta tiếp tục mua.” Cô ngượng ngùng nói.

Hàn Thanh Minh nhìn Xuyên Tử, giả vờ không tình nguyện, trầm tư trong chốc lát rồi cắn răng nói: “Được rồi, bất quá các cô không được tiết lộ ra ngoài là mua được với giá này.”

“Được được được.” Ba cô gái nhỏ vội gật đầu.

“Tôi mua hai đôi.” Lý Phương Phương móc 40 đồng ra cùng một lúc.

Khiến hai người bên cạnh ngây ngốc, cô giải thích: “Cái này là mua cho Miêu Miêu.”

À, hai cô đã hiểu, thì ra là mua cho cô em chồng tương lai.

Chỉ chốc lát 80 đồng đã tới tay, còn sáu đôi giày, nếu mỗi đôi bán lời được mười đồng, bọn họ cũng không sợ lỗ, Xuyên Tử kích động nói không nên lời “Anh ba, về sau anh bảo em đi hướng Đông, em tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây.”

Hàn Thanh Minh không nói gì, dùng hành động thực tế đã chứng minh bọn họ đang đi về hướng Tây, bởi có một mái ấm mang tên gia đình ở phía Tây.

- -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.