Đánh giá: 1.3/10 từ 2 lượt
Bỉ Ngạn hoa khai khai bỉ ngạn, Vong Xuyên hà bạn diệc vong xuyên. Nại Hà kiều đầu không nại hà, Tam Sinh thạch thượng tả tam sinh. ... Bỉ Ngạn ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa và diệp vĩnh viễn không thể bên nhau. Mỗi kiếp, chờ đợi nửa đời để đổi lấy từng khắc bên nàng. Chuyển kiếp lại đợi nàng 2000 năm để được yêu nàng lần nữa, lần nữa, lại một lần nữa... Cho dù... ngàn năm này qua ngàn năm khác chàng và nàng vĩnh viễn không thể bên nhau trọn kiếp... *Đoạn trích 1: “Không có người đàn ông nào xứng với con hết, cả đời này con không cần tìm ai nữa, đừng giống như mẹ đợi chờ kẻ bạc tình. Con thực xinh đẹp, yêu diễm như đóa hoa kia... Con tuyệt đối phải nhớ lời mẹ... đừng tìm..."
*Đoạn trích 2: “Ta sinh ra chỉ dành đôi mắt này nhìn nàng, vì nàng mà ưu phiền 20 năm, đợi nàng 20 năm mà trở thành băng sơn lãnh đạm... chỉ chờ nàng đến làm nữ nhân duy nhất thế gian này ta yêu” *Đoạn trích 3: “Ta tìm chàng thực lâu...lâu đến nỗi không nhớ ta đang tìm ai nữa rồi... may mắn vẫn gặp chàng...” *Đoạn trích 4: “Hà cớ gì hai người yêu nhau? Hà cớ gì không thể bên nhau vẫn cố chấp nghịch thiên để rồi vẫn là vĩnh viễn chia ly?” *Đoạn trích 5: “Ngàn năm rồi... đóa hoa của nàng sắp tụ hồn rồi, ta đi đây... Mạnh Bà ngàn năm này hãy chăm sóc nàng giúp ta” - Nam tử nói xong, tiêu sái bước qua cầu Nại Hà. Trước khi bước nào vòng luân hồi y vẫn lưu luyến ngoảnh đầu nhìn đóa Bỉ Ngạn nở rộ đến rực rỡ : “ Ta lại ở ngàn năm trước đợi nàng“.
Bình luận truyện