Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quần áo được phơi dưới ánh nắng mặt trời, gần như đã khô.
Nghe thấy tiếng nói, Tô Hoàn từ trong bếp chạy ra, trên người còn đeo tạp dề màu xám, rất gần gũi lau nước trên tay, cười nói:
“Các ca ca đã về, mọi người vất vả rồi, rửa tay ăn cơm thôi!”
Nàng cầm một chiếc chậu gỗ lên, đổ một chậu nước vào bồn để bọn họ rửa tay, năm ca ca đều trợn mắt há hốc mồm!
“Hoàn Hoàn muội muội, muội giặt những bộ quần áo này à?” Tô Dịch chỉ vào quần áo trên cột mà hỏi.
“Ngũ ca nói thế nào, chẳng lẽ trong nhà này ngoài ta còn có người khác sao? Phụ mẫu sáng sớm đã rời nhà đi rồi, chẳng lẽ Ngũ ca quên rồi sao?” Tô Hoàn cười giải thích, nét mặt tràn đầy nghịch ngợm.
Tô Quân chạy tới, tay kéo quần áo sắp khô, kiểm tra qua lại:
“Mười ngón tay không dính nước xuân của ngươi có thể giặt quần áo hả? Cuối cùng đừng có yêu cầu bọn ta quay lại công việc thứ hai!”
Kiểm tra hồi lâu vẫn không biết tại sao, Tô Quân quen với việc tìm phiền toái.
“Tứ ca, việc gì ta làm cũng phải nghi ngờ ta sao? Nếu đổi lại Cố tiểu thư làm ra những việc này, sợ là huynh sẽ không nói như vậy!” Tô Hoàn cảm thấy tủi thân.
Tô Quân nghe vậy thì nghẹn họng, không biết giải thích thế nào: “Ta chỉ cảm thấy ngươi là một đại tiểu thư, bình thường có nhiều nha hoàn bà tử hầu hạ, sao có thể hạ mình hàng quý giặt quần áo chứ!”
Chà, người này càng giải thích thì càng loạn.
“Được rồi lão Tứ, đệ nói xong chưa? Hoàn Hoàn tốt bụng như vậy, đệ không cảm kích thì thôi đi, còn luôn thích soi mói, ta nhìn không nổi nữa!”
Tô Thần nhịn không được đi ra nói một câu công bằng.
“Ta…” Tô Quân không thể phản bác.
“Lão Tứ, xin lỗi Hoàn Hoàn đi, đệ thật sự không đúng rồi!” Vẻ mặt Tô Cảnh nghiêm túc, nói với Tô Quân.
Tô Vận cắn răng một cái, cũng nhận ra bản thân đuối lý:
“Xin lỗi là được rồi chứ gì, nhưng ngươi làm những chuyện này chẳng qua là muốn lấy lòng chúng ta, để chúng ta thay đổi cái nhìn với ngươi, sau đó thay thế vị trí của Nguyệt Nguyệt trong lòng chúng ta, nhưng để ta nhìn xem ngươi có thể kiên trì mấy ngày!”
Tô Quân không có vẻ gì là hối lỗi, còn già mồm át lẽ phải, hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim Tô Hoàn, nhưng Tô Hoàn không hề tức giận, ngược lại còn cười.
“Tứ ca có thích hay không cũng không sao, ta chỉ làm vậy vì ta xem huynh là ca ca, nếu huynh không thể tiếp nhận thì cũng không ngăn cản ta đối xử tốt với bốn ca còn lại!”
Tô Quân là điển hình của tính ăn mềm không ăn cứng.
Mục đích của hắn ta không phải là muốn nhìn nàng giậm chân, sau đó lộ ra bộ mặt không tốt, để chút hảo cảm mà nàng gây dựng biến mất không sót lại gì sao?
Đồ hẹp hòi, càng không như ý ngươi!
Tô Quân đánh một quyền vào bông, ngược lại hắn ta tự làm mình tức chết.
Tô Mộ lặng lẽ nhìn chăm chú biểu cảm biến hóa của Tô Hoàn, lại nhìn Tô Quân tức giận đến đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ muội muội mới đến, tuổi không lớn, thủ đoạn cũng rất thông minh!
Thú vị!