Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người đến bàn cơm, trên bàn bày một chén bánh khoai tây, màu sắc vàng óng, độ nóng vừa phải, không có chỗ nào nhão, nước cơm bí đỏ cũng vừa phải, hấp ra cơm thơm ngọt no đủ.
Tô Quân vốn cho rằng mình nấu ăn rất giỏi, thật không thể tin được khi thấy khoai tây với bánh bột ngô hoàn mỹ không tỳ vết này, ngay cả hắn ta cũng không có trình độ chiên rán đến mức như vậy đâu!
“Hoàn Hoàn, những thứ này đều do muội làm ra à?” Tô Cảnh nhìn Tô Hoàn hỏi, cảm thấy tay nghề của nàng còn tốt hơn lão Tứ.
“Không phải ta làm thì chẳng lẽ là cô nương ốc đồng làm sao?” Tô Hoàn thực sự buồn bực, nàng làm cái gì bọn họ cũng không tin tưởng sao?
Chẳng qua cũng là trong mắt bọn họ, cô nương nhà có tiền đều là mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng không sao cả, nàng sẽ từ từ thay đổi quan điểm của họ.
“Ăn nhanh đi, mọi người đều làm việc mệt mỏi mà!”
Tô Hoàn muốn gói từng phần cơm riêng cho bọn họ, Tô Cảnh nói lời cảm tạ, nhưng đến lượt Tô Mộ, hắn ta thản nhiên từ chối:
“Không cần, ta sẽ tự làm!”
“Tô Hoàn, muội nấu cơm cũng vất vả, chúng ta tự mình phục vụ!” Tô Thần cũng lễ phép từ chối, Tô Dịch đương nhiên không cần nhiều lời.
Sáu huynh muội ở chung với nhau, thật khách sáo!
Trừ lão Tứ không thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột của muội muội, những ca ca khác đều không có biểu hiện kháng cự với nàng, ngoại trừ bên ngoài họ rất lạnh nhạt.
Tô Quân vì một số nguyên nhân đặc biệt mới phản ứng kịch liệt như vậy, còn có một điều là hắn ta tuổi không lớn lắm, mới mười lăm tuổi, nói năng có chút thẳng thắn, có lẽ hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm tổn thương trái tim Tô Hoàn, hắn ta vẫn không thể chấp nhận muội muội mình vô cùng yêu thương từ nhỏ đột nhiên rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tô Quân, hắn ta nhìn Tô Hoàn bưng chén cơm bí đỏ với ánh mắt mong đợi, tưởng nàng sẽ đưa cho mình, nào ngờ Tô Hoàn lại ôm chén cơm ngồi xuống, bị phân biệt đối xử làm Tô Quân suýt chút nữa tức chết.
Hắn ta im lặng siết chặt nắm tay, Tô Hoàn này nhất định là ông trời phái đến quấy rối tâm trí hắn ta mà.
“Hoàn Hoàn muội muội, món bánh khoai tây này nhìn ngon quá!” Tô Dịch cười nói.
“Hừ, đồ ăn nhìn ngon thì có ích lợi gì, so với ăn ngon còn kém xa lắm!” Tô Quân tàn nhẫn phá đám, Nguyệt Nguyệt ở nhà không bao giờ nấu cơm, nàng ấy nấu cũng không ngon, hắn ta mới là người nấu ăn giỏi nhất trong nhà.
Tô Hoàn đại tiểu thư này, có thể làm ra món gì ngon được chứ?
Tô Hoàn không quan tâm đến lời châm biếm của Tô Quân, nàng gắp một chiếc bánh khoai tây cho Tô Cảnh:
“Đại ca nếm thử xem có ngon không!”
“Đa tạ Hoàn Hoàn!” Tô Cảnh đưa chén tới, nhận lấy.
“Đại ca khách khí rồi!”
Tô Cảnh trước tiên cắn một miếng bánh khoai tây, hai mắt bỗng chốc sáng lên, bánh khoai tây mềm dẻo thơm ngon, mặn nhạt vừa phải, không có mùi khét, là món bánh ngon nhất y từng ăn, thậm chí còn ngon hơn cả những cái được bán bên ngoài.