[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 17: Chương 17: Giọng điệu trà xanh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nàng nói ra sự khác biệt của mình với Cố Nguyệt cho Tô Quân nghe, bây giờ người ta chẳng thiếu gì cả, không cần hắn ta bận tâm chuyện ăn ở của nàng ấy đâu.

“Hơn nữa nếu giữ đống đồ này lại thì ta nghĩ lúc Cố tiểu thư quay về cũng không dùng được đâu!”

Nàng kích động hắn ta, Cố Nguyệt sẽ không quay lại Tô gia nữa đâu, nàng ấy có thể sẽ về lại căn nhà này nhưng sẽ không tiếp tục làm Tô Nguyệt của Tô gia nữa, mau chóng tỉnh lại đi!

“Ngươi nói bậy, sao Nguyệt Nguyệt lại không muốn trở về chứ, muội ấy thương mấy ca ca của mình nhất!” Tô Quân nghe nàng nói Cố Nguyệt sẽ không về nên càng tức giận hơn.

“Đương nhiên nàng ấy sẽ về, nhưng mà sau này nàng ấy sẽ mãi mãi mang họ Cố chứ không phải họ Tô, thật ngưỡng mộ Cố tiểu thư, dù về rồi cũng có nhiều người nhớ đến nàng ấy như vậy, không giống ta, sau khi biết ta không phải con gái ruột phu nhân biết đã lập tức đuổi ta đi rồi!”

Tô Hoàn bắt đầu dùng giọng điệu của trà xanh, khiến người khác phải đau lòng mang lại hiệu quả rất tốt, quả nhiên dùng giọng điệu của trà xanh sẽ khiến người ta thấy không nỡ, người trong sân cũng để ý đến nàng hơn vì câu nói kia.

“Hoàn Hoàn, tứ ca của muội không biết ăn nói, muội đừng chấp nhặt người kém hiểu biết.” Tô Cảnh thấy tâm trạng Tô Hoàn chùng xuống nên vội vàng an ủi nàng.

Nhưng Tô Hoàn nói tiếp:

“Cố phu nhân nói ta chiếm lấy mười mấy năm đời người của Cố tiểu thư, bảo với ta rằng vậy chắc đủ rồi, còn bảo ta đừng có xuất hiện trước mặt Cố tiểu thư để khỏi làm nàng ấy thấy khó chịu. Bà ấy vừa nhìn thấy ta là nghĩ ngay đến cuộc sống khổ sở ở thôn quê của Nguyệt Nguyệt nhà mình, trong lòng bà ấy thấy rất đau lòng!”

Tô Hoàn tỏ vẻ đầy thương tâm, nàng cũng chẳng nói dối gì, Cố phu nhân đã từng nói ra những lời như vậy, nhất là sau khi tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh đó giờ của Cố Nguyệt, bà ta càng tự trách mình vì phát hiện quá muộn hơn nên mới để nữ nhi ruột thịt lưu lạc bên ngoài sống cuộc đời khổ cực, bởi vậy mà ngày càng khó chịu với nguyên chủ.

Mà nguyên chủ cũng vì những lời nói này của bà ta nên không chịu được nữa, bức chết bản thân mình.

Lúc này mọi người đều trầm mặc, xét bề nổi thì mười mấy năm qua nàng mới là người được lợi sống tốt, nhưng so sánh thì thấy nàng tủi thân hơn Cố Nguyệt nhiều. Rõ ràng chuyện hoán đổi thân phận là do lỗi sai của người khác, sao nàng lại bị đối xử như người có tội vậy chứ, hai bên ai cũng chê nàng, không muốn gặp nàng. Rõ ràng nàng là người bị hại mà, tại sao mọi người lại không thích nàng chứ?

Tô Hoàn thấy thế tiếp tục rèn sắt khi còn nóng:

“Nếu như ban đầu không bị tráo đổi thì có lẽ con cũng sẽ có tình cảm tốt với cha mẹ và các ca ca nhỉ!”

Nàng nói đầy tủi thân khiến Tô phụ Tô mẫu và mấy huynh đệ cực kỳ thương xót, Tô Quân đột nhiên cảm thấy áy náy tội lỗi cực kỳ.

Tất cả mọi người nhìn sang Tô Hoàn, kết quả nàng cố gắng nở nụ cười, nụ cười đầy sự đắng cay bất lực khiến người ta càng thêm đau lòng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.