[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 18: Chương 18: Giúp thêm phiền? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cuối cùng Tô phụ chủ động cất lời:

“Nguyệt Nguyệt đã trở lại Cố gia rồi, sau này không cần lo ăn lo mặc, không cần các con lo lắng nữa. Cha mẹ của nó sẽ thương nó thôi, bây giờ Hoàn Hoàn cũng trở về Tô gia chúng ta rồi, nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái là nó, ngoại trừ người nhà chúng ta ra sẽ không còn ai cho nó chỗ dựa nữa. Ta mong rằng lúc ta với mẫu thân các con không có nhà, các con có thể chăm sóc cho Hoàn Hoàn thật tốt!”

Tô phụ và Tô mẫu chịu áp lực rất lớn vì phải nuôi sáu đứa con khôn lớn nên phần lớn thời gian đều ra ngoài đi làm. Tô phụ là thợ mỏ than, Tô mẫu thì làm nữ đầu bếp tại mỏ than đá, hai vợ chồng đi làm cùng một chỗ để kiếm tiền nuôi gia đình.

Bởi vì bọn nhỏ phải đi học nên năm xưa hai vợ chồng bọn họ làm việc trong nhà của một nhà giàu trong huyện, sau này lúc con gái ra đời bọn họ quay về nông thôn. Tô phụ làm công việc lao động ở ngoài, trước đây từng là thiếu niên anh tuấn nhưng nay đã bị cuộc sống bào mòn dần trở thành nam nhân dầm mưa dãi nắng, làn da ngăm đen không còn nhìn ra sự tuấn tú lúc còn trẻ nữa.

Mấy năm nay bọn nhỏ phải đi học nên rất tốn tiền, vậy nên bọn họ nợ không ít tiền.

Tô mẫu cũng vậy, lúc còn trẻ bà cũng là một đại mỹ nhân, rất nhiều quan lớn muốn cưới bà làm thiếp nhưng bà lựa chọn tình yêu của mình, bây giờ dãi nắng dầm mưa, đôi tay thô ráp cả rồi. Bởi vì làm việc ở nhà bếp một thời gian dài, tiếp xúc với khói lửa nên nay bà mới bốn mươi tuổi thôi nhưng lại trông như bà lão ngoài năm mươi, mặt đầy nếp nhăn!

Bây giờ chờ đến lúc Tô Cảnh có tiền đồ, nếu y thi đậu thì cho dù là cử nhân hay nằm trong số ba mươi tiến sĩ đi nữa, cuộc sống của người trong nhà sẽ tốt hơn rất nhiều.

Vậy nên tại sao lại nói mối quan hệ của Tô Quân và Cố Nguyệt tốt nhất? Bởi vì Cố Nguyệt mới mấy tuổi thôi đã ra ngoài kiếm ăn với cha, Cố Nguyệt do một tay bọn họ nuôi nấng, ngươi nói xem tình cảm không tốt cho được sao?

Bình thường ở nhà Tô Quân hay nấu cơm, hắn ta rất giỏi bếp núc nên nghĩ ra rất nhiều cách nấu ăn kỳ lạ, hơn nữa lần nào cũng khiến người ta thấy kinh ngạc.

“Cha, nương, hai người yên tâm, con là đại ca nên nhất định sẽ đối xử tốt với Hoàn Hoàn. Lão tam, ngày thường ta với nhị ca đệ đều ở huyện thành, trong nhà đệ lớn nhất nên nhất định phải đối tốt với Hoàn Hoàn đấy!”

Tô Thần đột nhiên được giao trọng trách khiến hắn ta cảm thấy rất lo lắng, sau đó lại hiếm khi trịnh trọng gật đầu một cái:

“Đại ca, đệ biết rồi!”

Tô Cảnh phải đi ra ngoài để học, mỗi tháng chỉ về một hai lần. Tô Mộ thì làm việc trong y quán trên huyện, bảy ngày sẽ về nhà một lần, một tháng được hai trăm đồng tiền công tương đương hai lượng bạc. Bởi vì hắn ta đi học nghề nên tiền tiêu hàng tháng không nhiêu, lúc này mới đi một năm mà thôi, tiền mỗi tháng cũng bù vào chỗ thiếu trong nhà.

Trong nhà chỉ còn lão tam lão tứ và lão ngũ, ba bọn họ phải trông nhà, rồi còn phải làm ruộng, đi học từ năm sáu tuổi đến mười bốn tuổi, việc biết chữ thì chắc chắn không thành vấn đề gì nhưng bọn họ không tham gia thi cử, hơn nữa tiếp tục học thì áp lực của cha mẹ sẽ lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.