[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 37: Chương 37: Gương mặt quen thuộc! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Hoàn cảm thấy đầu gối hơi nhói, những chỗ khác không sao, nhưng trong cánh rừng này đột nhiên xuất hiện một con dã thú cũng thôi đi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một người.

“Ta không sao, đại thúc, ngươi là ai vậy?”

Nhìn kỹ lại là một đại thúc có râu, tuy đã hơn bốn mươi nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt người đó rất đẹp.

Tô Hoàn phủi bụi trên người, nhìn cái giỏ xẹp lép của mình rồi lại nhìn đại thúc trước mặt với vẻ bất lực.

Đại thúc tự biết mình sai, sờ sờ mũi:

“Thật xin lỗi, ta là thợ săn ở thôn gần đây, vừa mới rượt theo con lợn rừng này từ trên núi xuống, không cẩn thận va phải cô nương, còn hại cô nương bị ngã nữa chứ!”

“Con lợn rừng này là của ngươi ư?”

Nàng cho rằng mình thật sự quá là xui xẻo, vừa đến nơi đã gặp phải lợn rừng.

Nhìn vào cái bẫy kia, sau khi ngã xuống con lợn rừng vẫn còn ở bên trong tru lên những âm thanh bất lực trông thấy.

“Đúng vậy, ta đã phải rình con súc vật này suốt mày ngày đấy, mà hôm nay mới bắt được nó, không ngờ suýt chút nữa đã làm ngươi bị thương rồi. Ngươi thật sự không sao chứ?”

Giang thợ săn nhìn vào gương mặt người thiếu nữ khoảng chừng đang tuổi xuân thì này, luôn cảm thấy gương mặt nàng cực kỳ giống với đồ đệ nhà mình, hơn nữa hắn ta cũng rất quen thuộc với những người làng lân cận nhưng tuyệt nhiên chưa từng nhìn thấy nữ tử này.

Đầu gối bị trầy xước một chút, không tính là bị thương, nàng cũng không thể lấy lý do này đi tống tiền người ta được!

“Không sao đâu!” Tô Hoàn nhặt giỏ của mình lên, nấm thông bên trong đã bị đè nát, nhưng cũng may chiếc giỏ chính còn miễn cưỡng có thể dùng được.

Giang thợ săn nhìn thấy những cây nấm thông kia thì biết ngay nàng đến đây để hái chúng, nếu như không phải do hắn đuổi lợn rừng khiến người ta sợ hãi, người ta cũng sẽ không ngã.

“Nha đầu, đến hái nấm thông đúng không, ta biết một nơi có rất nhiều, đi theo ta!”

Tô Hoàn nghe thấy thế thì có chút cảnh giác nhìn hắn, sợ hắn ta lừa gạt mình, hắn là Giang thợ săn biết ý nghĩ của nàng, vì thế cười nói:

“Nha đầu đừng sợ, ta là Giang thợ săn người ở núi Dương Cao, người ở các thôn lân cận đều biết ta đấy!”

Núi Dương Cao không phải là thôn nàng đang ở sao? Hắn ta nói mình là Giang thợ săn ở núi Dương Cao, chẳng phải cũng là sư phụ của tam ca Tô Thần sao? Là một đỉnh cấp cao thủ, thân phận bất phàm!

Vậy mà cũng có thể gặp được, thật trùng hợp quá đi mất!

“Thật trùng hợp nha đại thúc, ta cũng là người ở núi Dương Cao!” Tô Hoàn cảm thấy mình không thể bỏ qua cơ hội ôm đùi lần này được, vì vậy cười sáng lạn.

“Ồ, thật kỳ lạ, ta ở trong khe núi Dương Cao mười mấy năm rồi, sao chưa từng gặp ngươi nhỉ?” Giang thợ săn nghĩ, khe núi Dương Cao lớn như vậy, cũng chỉ có mấy người thôi mà, vì sao chưa từng gặp qua cô nương này?

“Ta là khuê nữ Tô gia mới tìm về được, trước kia ở trong huyện thì là tiểu thư Cố gia, ta mới trở về có mấy ngày, đại thúc ngươi không nhận ra ta cũng bình thường thôi!”

Tô Hoàn tự khai danh tính, là người Tô gia ở núi Dương Cao, nàng muốn làm thân với vị đại thúc trước mặt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.