Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ nhi mới tìm về của Tô gia, trong lòng Giang thợ săn hiểu rõ, lúc trước chuyện thiên kim thật giả này đã khiến cả thôn náo loạn cả lên, hắn cũng có nghe nói, mấy ngày nay đồ đệ của hắn bận rộn thu hoạch vụ thu, vẫn chưa gặp mặt, không ngờ lại đụng phải muội muội nhà hắn trước, nghe nói nha đầu này vốn là viên minh châu trên tay Cố viên ngoại, Cố gia là nhà giàu nhất huyện nhưng bây giờ xem ra nha đầu này lại rất mộc mạc. Một thiên kim tiểu thư còn chạy lên núi hái nấm, thú vị thú vị.
“Thì ra là thế, vậy thay cho lời xin lỗi, ta dẫn ngươi đến một chỗ tốt, nơi đó có cả ổ nấm thông luôn!”
Hắn ta không hề tỏ ra quen thuộc với Tô gia mà muốn giấu diếm thân phận sư phụ của Tô Thần.
Tô Hoàn biết hết, nàng cũng biết Giang đại thúc là đại lão, nhưng trong sách không đề cập đến thân phận của hắn nên nàng cũng không rõ lắm.
Vì thế nàng đi theo Giang thợ săn đến chỗ tốt như lời hắn nói, quả nhiên giống như có cả ổ vậy, khắp nơi toàn là nấm, Giang đại thúc còn giúp nàng hái, chẳng mấy chốc đã bù vào số nấm thông bị nát kia.
Một già một trẻ vừa đi vừa trò chuyện, sau khoảng thời gian ngắn ngủi chung đường, Giang thợ săn cảm thấy tính tình cô nương này cũng không tệ lắm, hơn nữa còn là dưới con mắt luôn nhìn người theo hướng tiêu cực của hắn nữa chứ.
Còn rất nhiều nấm chưa hái, nhưng giỏ không đựng nổi nữa rồi, chỉ đành để hôm nào lại đến thôi.
Sau khi cảm ơn Giang thợ săn thì Tô Hoàn về nhà làm cơm tối, trong lúc chờ nàng trở về, các ca ca ở nhà đã bắt đầu nhóm lửa rồi, nàng cũng chẳng đề cập tới chuyện vừa xảy ra dù chỉ một chữ.
Bữa tối là do Tô Quân nấu, lúc ăn cơm luôn miệng hỏi Tô Hoàn mùi vị có ngon không, nhưng cháo và bánh bột ngô chẳng phải đều làm thế này sao? Có cái gì khác đâu, nếu có thì cũng đơn giản chỉ là bề ngoài mà thôi!
Nhưng Tô Hoàn vẫn rất nể tình nói ngon, ăn ngon hơn mình làm, lúc này Tô Quân mới buông tha cho nàng.
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Quân bị ép nên đành phải lẽo đẽo theo Tô Hoàn đi chợ, hôm nay là ngày họp chợ nên từ sáng sớm lão Hồng Đầu đã đánh xe bò đến chờ ở cửa thôn, buổi sáng đi, buổi chiều thống nhất một thời gian rồi quay về.
Hà Kiều Lan đã đứng gánh hàng ở cửa thôn, còn có Trần Ánh Hồng nữa nhưng hàng của nàng ấy đã có người nhà gánh cho rồi, từ xa nhìn thấy Tô Hoàn tới thì định giễu cợt hai câu nhưng không ngờ còn có Tô Quân đi theo sau nàng, Trần Ánh Hồng lập tức ngậm miệng, không dám hé nửa lời, đỏ mặt cúi đầu, nhìn Tô Quân mà trong lòng điên cuồng nhảy nhót, y hệt mối tình thiếu nữ chớm nở.
Một đại thẳng nam như Tô Quân cũng chả biết gì cả, chỉ lẳng lặng trầm đặt hàng lên xe bò, so một chút thì nấm thông nhà hắn ta đương nhiên tươi hơn nhà Hà Kiều Lan và Trần Ánh Hồng rồi, còn lớn hơn nữa chứ.
“Chỉ có bốn người các ngươi thôi à, vậy thì trả tiền xe trước đi, mỗi người hai quan, giờ Thân thì tập hợp lại rồi về, nhớ tự canh giờ đấy!”