Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tỷ tỷ, hai đồng một cân, tỷ tự chọn nấm đi, chọn xong thì để ta kêu ca ca cân cho tỷ!” Miệng Tô Hoàn ngọt như mía lùi, từng tiếng “tỷ tỷ” vang lên làm người ta rất vui vẻ.
“Tiểu nha đầu này, miệng ngươi thật ngọt, ta từng tuổi này làm mẹ ngươi còn được mà ngươi còn gọi tỷ tỷ!” Tuy ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng thật ra trong lòng đang rất vui vẻ.
“Tỷ vốn còn rất trẻ mà, ta gọi cũng không sai đâu!”
Người trong huyện mua thức ăn đều tự mang theo giỏ để đựng, nàng ta bắt đầu chọn nấm tùng nhung để lên bàn cân.
“Tứ ca, ta không biết dùng cân, huynh tới làm đi!”
Tô Quân đang ngồi xếp bằng ở một bên, nghe vậy thì nhìn nàng một cái, hắn ta không nói gì, thành thật tới cân nấm, hắn ta nghĩ thầm, bộ nàng không biết nàng đang bán hàng sao mà lại không học cách dùng cân?
“Hai cân hai lạng hơn! “Tô Quân đưa tay muốn bỏ nấm ra để tròn hai cân thì bị Tô Hoàn ngăn lại, nàng trực tiếp đổ toàn bộ nấm tùng nhung vào trong giỏ của đại thẩm.
“Thế nhưng cũng chỉ là hai lạng thôi, ta tặng cho tỷ!”
“Ơ, tiểu nha đầu này rất biết buôn bán đó nha!” Đại thẩm được nàng dỗ khiến mặt mày cực kỳ hớn hở.
Tô Quân bĩu môi, thầm nghĩ hóa ra nàng đang lấy lòng người khác, đại thẩm vui vẻ trả bốn đồng, lần đầu tiên nàng ta tiêu tiền lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Phía sau lại có mấy đại nương tới mua thức ăn, bọn họ đang đứng ở quang gánh của Trần Ánh Hồng hỏi giá, lúc này đại thẩm vừa quay đầu lại thì nhìn thấy người quen, vì thế nàng ta chào hỏi một tiếng:
“Trương thẩm, Lưu ma ma, bà Triệu, mọi người cũng tới đây mua nấm sao, sang bên này đi, nấm ở đây rất to và tươi đó!”
“Đúng vậy, cũng chưa tới giờ cơm nên chúng tôi muốn mua nấm để thỏa cơn thèm. Với lại cũng không có gì ăn, muốn nấu món gì mới mẻ và tiện chút!” Trước đó các bà đã bắt đầu vây quanh gánh nấm của Trần Ánh Hồng, nhưng khi quay đầu nghe thấy tiếng người quen thì lại đi về phía Tô Hoàn bên cạnh.
Khi lại đó nhìn thì đúng là nấm của bên này to hơn, trông có vẻ rất tươi!
Tô Hoàn ngọt ngào chào hỏi, sau đó thu xếp để các bà tự chọn nấm, khi các bà đi mua thức ăn ở những gánh khác người ta không cho tự chọn vì người ta sợ lật tới lật lui thức ăn sẽ bị hỏng, nhưng thấy mua ở đây có thể tự chọn thì trong lòng mỗi người đều thoải mái hơn rất nhiều. Mỗi người mua hai cân, Tô Hoàn tặng thêm mỗi người hai lạng nữa, mấy đợt buôn bán bàn bạc thành công, trong nháy mắt trong tay nàng đã có mười sáu đồng.
Trần Ánh Hồng tức muốn chết, nhưng nàng ta e ngại Tô Quân nên chỉ có thể âm thầm cắn răng nhịn xuống.
Người mua nấm không nhiều lắm, chuyến này ra chợ gánh hơn bốn mươi cân để bán, nhưng ngồi ở đây một lúc lâu thì trừ mấy đại thẩm mở hàng mua nấm kia thì chẳng còn ai tới mua nấm nữa, Hà Kiều Lan cũng không vừa lòng.
Mắt thấy mặt trời càng lúc càng lên cao, nếu đống nấm này không bán nhanh chỉ sợ là sẽ không còn tươi nữa, người mua sẽ càng ít đi, nàng phải nghĩ cách mới được.