Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vài phút sau, Tô Hoàn đột nhiên đứng lên, Tô Quân đang ngồi bên cạnh sắp ngủ gà ngủ gật bị động tác nàng đứng bật dậy làm tỉnh táo lại.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Tứ ca, huynh có biết tửu lâu lớn nhất huyện chúng ta ở đâu không?” Tô Hoàn hỏi.
Tô Quân nghe vậy, cười nhạo một tiếng:
“Sao, mới kiếm được hơn mười đồng ngươi đã muốn đi ăn quán rồi sao, lại còn là tửu lâu lớn nhất trong huyện?”
“Nói chuyện nghiêm túc một chút đi Tứ ca, muội không phải đi ăn, muội đi làm ăn!”
Trong tay nàng còn có ba mươi cân nấm tùng nhung cần phải bán, nàng đã vất vả mới hái được, không thể vứt đi!
Tô Quân không biết nàng muốn làm ăn gì, ngay từ đầu hắn ta không đồng ý, nhưng về sau hắn không chịu nổi chuyện nàng cứ cứng đầu nhõng nhẽo bên cạnh nên vẫn đứng dậy gánh hàng dắt nàng đi.
“Ngươi thật đúng là một tiểu tổ tông, ta phục ngươi rồi!”
Kết quả là hai huynh muội trước sau đến tửu lâu lớn nhất trong huyện, tửu lâu Khách Lai chính là tửu lâu lớn nhất, phồn hoa nhất trong huyện, các tiểu nhị ở cửa đang thét to ra vẻ, hai huynh muội dừng gánh lại ở cửa thì bị xua đuổi:
“Làm gì đây, buôn bán thì dẹp sang một bên, đừng chắn ở cửa tửu lâu của bọn ta!”
Tô Quân bất đắc dĩ nhìn Tô Hoàn, ý tứ trong ánh mắt kia rất rõ ràng, xem đi, chính nàng muốn tới đây để ăn chửi!
Lúc này, chưởng quỹ trong tửu lâu đi ra, thấy hai huynh muội ở cửa thì hỏi tiểu nhị xảy ra chuyện gì, không đợi tiểu nhị mở miệng, Tô Hoàn mở miệng trước:
“Chưởng quỹ, ta tới hỏi ông xem trong tửu lâu có thu mua nấm tùng nhung tươi hay không, tháng chín này chính là mùa nấm tùng nhung, nếu ông không ngại thì mua chút nấm về làm thêm món ăn đi!”
Tô Hoàn vừa mở miệng, chưởng quỹ men theo giọng nói nhìn sang, ông ta thấy người nói là một tiểu nha đầu xinh đẹp, ông ta cũng có một nữ nhi trạc tuổi nàng nên trong lòng lại không nỡ xua đuổi nàng đi.
Vừa vặn gần đây tửu lâu cũng không có món gì đa dạng, nếu đã đến thì để ông ta xem thử xem, giống như lời nàng nói, làm thêm chút đồ ăn.
“Ta thật sự có thể mua một ít, nhưng ta không muốn nhiều, mua vài cân là được, cái này cũng không phải thứ đồ hiếm lạ gì, mua nhiều sợ bán không hết, hơn nữa này vị nấm tùng nhung nấu lên sẽ không mềm hay tơi xốp như các loại nấm khác, nhưng để thực khách nếm thử món mới cũng được!”
“Ông cảm thấy món ăn không ngon thì là do cách nấu của ông không đúng, để ta làm nấm thì sẽ cực kỳ ngon!”
Chưởng quỹ bị câu trả lời của nàng làm kinh ngạc, không khỏi cảm thấy buồn cười:
“Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu nhưng khẩu khí cũng lớn nhỉ, chẳng lẽ món ngươi làm còn có thể so sánh với đầu bếp ta bỏ tiền thuê sao?”
“Chưởng quỹ, không thì thế này đi, ta sẽ bộc lộ tài năng nấu nướng cho ông xem, nếu ông cảm thấy ta nấu ăn ngon thì đống nấm tùng nhung ông mua chắc chắn có thể bán với giá tốt, nếu ta nấu không ngon thì đống nấm tùng nhung này ta sẽ tặng miễn phí cho ông, với cách này thì ông cũng không thiệt thòi đi đâu được!” Đây mới chính là mục đích thật sự của Tô Hoàn, không có nguyên liệu dở, chỉ có nguyên liệu ngon không phù hợp với trình độ của đầu bếp mà thôi.