[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 43: Chương 43: Thể hiện cho hắn ta thấy (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trước tiên nàng phi thơm tỏi băm, sau đó cho thịt nạc thái nhỏ vào xào lửa lớn, sau đó nàng cho nấm và mộc nhĩ vào, sau khi ngâm qua nước nấm đã trở nên cực kỳ mềm mại, sự sượng giòn của nấm đã mất đi, chỉ còn lại sự mềm tan trong miệng, xào trên lửa lớn một lúc thì nàng đổ chén tinh bột khoai vào chảo, đảo thêm một lúc thì nàng bắc chảo ra khỏi bếp.

Chia món ăn thành hai đĩa, Tô Hoàn để bọn họ nếm thử, phương pháp chế biến này của nàng rất hiếm thấy nên mọi người ngay từ đầu không coi nàng ra gì đã bắt đầu tò mò.

Từng người nếm thử hương vị món nấm, biểu tình đều từ tìm tòi nghiên cứu biến thành không thể tưởng tượng nổi:

“Thật đúng là, không có vị sượng của nấm, nấm vẫn giữ được độ tươi, phối hợp với mộc nhĩ và thịt nạc vai thì hương vị lại càng thăng hạng, mới mẻ, thật sự rất mới mẻ!”

“Chỉ có các vị nếm thử thì có thể sẽ có chút hạn chế, chủ yếu vẫn nên để thực khách nếm thử, chưởng quỹ, ông nói xem!”

Chưởng quỹ đã thu hồi thái độ lúc trước, ông ta ăn xong cũng không thể mặt dày nói không ngon, bởi vì quả thật món nấm này so với món bọn họ làm ăn ngon hơn nhiều.

Ông ta bảo người bưng đĩa còn lại ra cho mấy thực khách nếm thử, sau khi bọn họ nếm thử đều nói muốn gọi thêm một đĩa nữa, còn hỏi món ăn này còn chưa định giá gì, cũng không có tên món, hỏi bọn họ bán như thế nào?

Có mối làm ăn tiếp cận, sao ông ta có thể không chớp lấy cơ hội chứ?

“Ta chấp nhận đánh cuộc chịu thua, ta muốn mua toàn bộ nấm tùng nhung của ngươi, ta trả theo giá ngươi bán là hai đồng một cân, còn tăng thêm cho ngươi một đồng là ba đồng, thế nào?”

“Không được, ba đồng thì quá ít, năm đồng một cân thì bán!”

Làm ăn thấy hiệu quả như vậy mà nàng cũng không chớp lấy thời cơ sao, lúc này không nâng giá thì còn đợi đến khi nào?

“Ta đã tăng cho ngươi thêm một đồng, ngươi muốn năm đồng một cân có phải là hơi quá đáng hay không? Thực phẩm miền núi thế này không thể bán với cái giá đó được, cùng lắm thì bây giờ ta đi mua nấm của người khác người khác!”

Nhưng Tô Hoàn có lý do phản bác:

“Chưởng quỹ, vừa rồi tất cả mọi người các ông phòng bếp đều tận mắt nhìn cách ta làm, ta dạy cho các ông phương pháp nấu món nấm ngon rồi, dù sao ta cũng phải thu chút học phí chứ, các ông đều thấy món đó ngon, bên ngoài cũng lập tức có người muốn ăn, hiện tại cách nhanh nhất chính là mua nấm của ta làm món ăn, nếu ông không muốn thì ta có thể đến tửu lâu khác, dạy cho bọn họ phương pháp, tự nhiên sẽ có người nguyện ý mua nấm của ta với cái giá này, hơn nữa một cân nấm tùng nhung có thể cho ra ba đĩa thức ăn, ông sẽ kiếm được rất nhiều đó!”

Ông ta thật đúng là không muốn tất cả mọi người biết đến phương pháp này, ông ta muốn tửu lâu của mình phải có món độc nhất, mấy năm nữa dựa vào phương pháp này ông ta đúng là có thể kiếm rất nhiều tiền, nghe thấy Tô Hoàn nói muốn bán công thức cho tửu lâu khác, ông ta lập tức sốt ruột:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.