Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngươi nha đầu này thật xảo trá, tuổi còn nhỏ thế này mà đã có đầu óc làm ăn khá như vậy, ta cũng coi như là bội phục ngươi rồi, được, theo lời ngươi nói, năm đồng một cân, A Tài, lấy cân đi!”
“Chưởng quỹ thật nhanh nhẹn!” Tô Hoàn đạt được mục đích, hài lòng nở nụ cười.
Chưởng quỹ cũng cam chịu bị nàng hét giá:
“Nha đầu, ngươi cũng nên nhân từ một chút, hôm nay ta làm theo ý của ngươi, ngươi cũng phải cho ta chút lợi ích, phương pháp này ngươi không được nói cho tửu lâu khác, sau đó nếu ngươi còn có nấm, thậm chí mấy năm về sau, ta đều nguyện ý mua nấm của ngươi với giá cao hơn so với giá thị trường một đồng, được không?”
“Được, ta sẽ không nói cho người khác, về sau trong huyện Thanh Hà cũng chỉ có khách đến tửu lâu của ông biết các ông có phương pháp này!”
Tô Hoàn cam đoan nói, tinh bột khoai tây này cũng không phải món gì cũng có thể dùng, nàng không cần thiết vì cái này mà đi lừa bịp người khác, cùng lắm là nàng đồng giá trao đổi công thức thôi.
Triều đại này còn rất lạc hậu, rất nhiều đồ ăn vẫn chưa được khám phá ra, tinh bột khoai nàng vừa đề cập tới cũng xuất hiện sau triều đại trong tiểu thuyết, bây giờ vẫn chưa có.
Ba mươi cân nấm tùng tùng, năm đồng một cân, tổng cộng là một trăm năm mươi đồng, cũng chính là một nửa thỏi bạc nén, cộng thêm mười sáu đồng trước đó, tổng cộng là một trăm sáu mươi sáu đồng.
“Cám ơn chưởng quỹ, chúc ông làm ăn thịnh vượng, tài lộc dồi dào, tiền tài tám phương, bán được tốt thì báo cho ta, qua vài ngày sau ta sẽ tới đưa nấm cho ông nhé!”
Tô Hoàn cầm tiền cười tươi như hoa, chưởng quỹ đỡ trán, luôn miệng đồng ý.
“Được được được, cảm ơn lời hay ý đẹp của ngươi!”
Hài tử thông minh như vậy ai mà không quan tâm hơn một chút chứ?
Ra khỏi tửu lâu, Tô Quân vẫn giống như đang nằm mơ, vừa rồi một loạt thao tác kia của Tô Hoàn đã thể hiện cho hắn ta thấy nàng hoàn toàn có thể dễ dàng kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu vẫn đang tiếp tục bày bán ở chợ kia, chưa bàn đến chuyện có thể bán hết hay không, còn không thể bán được với giá cao như vậy.
“Thế nào tứ ca, ta lợi hại chứ!”
Tô Hoàn cầm bạc khoe khoang trước mặt hắn ta, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.
“Lợi hại!” Tô Quân giơ ngón tay cái lên, đây là chuyện không thể không thừa nhận.
Được tứ ca thừa nhận, Tô Hoàn cực kỳ vui vẻ, lập tức đến sạp thịt mua hai cân thịt ba chỉ, thịt ba chỉ tám đồng một cân, sau đó nàng đến cửa hàng lương thực ngũ cốc mua mười cân bột mì, bột mì ba đồng một cân, đây là bột mì thô có màu vàng óng ánh nhưng vẫn có chút sạn, bột mì mịn thì năm đồng.
Nàng còn mua mười đồng dầu hạt cải, ba lạng dầu giá mười đồng, đủ để xào nấu nửa tháng, tiết kiệm một chút có thể dùng lâu hơn nữa, nàng đã tiêu hết năm mươi sáu đồng, sau đó nàng còn đến tiệm bánh bao mua tám cái bánh bao thịt.
Ba đồng hai cái, mười đồng tám cái, bên trong không có thịt gì mà chỉ dính chút thức ăn mặn mặn, vừa vặn nàng tiêu hết sáu mươi sáu đồng lẻ ra.