Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Quân đi theo nàng vừa mua thịt, vừa mua bột mì, nhưng không thấy nàng mua đồ gì cho mình, vốn hắn ta còn tưởng rằng nàng sẽ mua cho mình dây buộc tóc bằng vải nhung hay gì đó.
“Tứ ca, tối nay chúng ta ăn thịt nha, còn ăn bánh bao nữa!”
“Ngươi không mua gì cho mình à?”
“Ta không có gì muốn mua, chủ yếu chỉ muốn mọi người ăn ngon uống ngon một chút, chúng ta mau về nhà đi!” Tô Hoàn chân thành cười nói, nhưng lại làm trong lòng Tô Quân khó chịu.
Nàng có tiền thế mà lại muốn mọi người ăn ngon uống ngon, nàng hình như cũng không phải là loại đại tiểu thư điêu ngoa ương ngạnh không tiết kiệm như trong tưởng tượng của hắn ta.
“Tô Hoàn, sao ngươi lại biết nấu cơm? Còn nấu thuần thục như vậy nữa chứ?”
Tô Quân đột nhiên hỏi nàng, hỏi nàng là tiểu thư giàu nhất huyện ăn uống vô lo vô nghĩ sao lại tự mình nấu cơm chứ?
“Cố phu nhân nói, sau này con gái xuất giá theo trượng phu, muốn làm hiền thê lương mẫu phải học nấu cơm, cho nên ta cố ý học nấu ăn một thời gian!”
Lý do bịa ra này của nàng cũng có thể coi là trót lọt, có lý có căn cứ.
Tô Quân tán thành gật đầu, thế nhưng hắn ta không tán thành quan điểm của Cố phu nhân:
“Tuy nói là xuất giá tòng phu, nhưng nữ nhân cũng không nhất thiết phải biết nấu cơm, một nam nhân nếu thật lòng thương thê tử của mình, nàng có biết nấu cơm hay không thì đã sao?”
“Ừm, tứ ca nói đúng!”
Vốn dĩ nàng cũng đang nói hươu nói vượn nên Tô Hoàn cũng chỉ có thể thuận theo ý của hắn ta, nhanh chóng kết thúc đề tài này.
Ở trong huyện lâu như vậy cũng đã đến giờ Thân, đến thời gian hẹn trước với lão Hồng thì bọn họ về đến nơi, trước cửa huyện, Hà Kiều Lan và Trần Ánh Hồng cũng vừa mới tới không bao lâu, nhưng nấm tùng nhung trong gánh được giao trọng trách phải bán hết của các nàng vẫn còn rất nhiều, xem ra hôm nay việc làm ăn của các nàng không tốt.
Không thể bán hết, cũng chỉ có thể mang về phơi khô tự ăn.
“Đều đã tới rồi thì chúng ta chuẩn bị trở về thôi, lên xe đi!” Lão Hồng thấy huynh muội Tô Quân thì chào hỏi một tiếng.
Trong gánh của Tô Quân chỉ có một vài thứ vừa mới mua, toàn bộ nấm tùng đều bán hết, Hà Kiều Lan khiếp sợ nhìn hai người.
“Nấm của các ngươi đều bán hết rồi sao?”
Tô Hoàn gật đầu:
“Đúng vậy, chúng ta đổi chỗ bán nên đã bán hết rồi!”
Dường như biết nàng ấy sẽ hỏi làm sao bán hết cho nên Tô Hoàn trực tiếp nói rõ ràng một thể để nàng ấy không tiếp tục hỏi.
“Sao muội lại may mắn như vậy, muội xem vận may của bọn tỷ kìa có khi đều rơi vào trong tay muội rồi!” Hà Kiều Lan cực kỳ hâm mộ vận may của Tô Hoàn.
Tô Hoàn chỉ cười cười không nói lời nào, xe bò bắt đầu đi về hướng thôn.
Xuống xe ở cửa thôn, Tô Hoàn còn đang lải nhải nói đêm nay sẽ nấu thịt như thế nào, bột mì mới mua dùng để làm bánh bao, bánh bao lát nữa sẽ chia cho các ca ca ăn như thế nào, nhưng Tô Quân chỉ trả lời qua loa, chỉ trả lời đúng một kiểu:
“Buổi tối lúc ta xào rau thì ngươi tới xem một chút, dạy ta nấu một chút nhé?”