[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 46: Chương 46: Vị khách không mời mà đến (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Quân hiện tại cảm thấy tài nấu nướng của Tô Hoàn tốt hơn hắn ta, hắn ta cảm thấy cực kỳ hứng thú với nấu ăn, ước mơ của hắn ta là sau này sẽ mở một tửu lâu tự mình buôn bán, để người nhà sống những ngày ấm no tốt đẹp.

“Tứ ca thành tâm như vậy, ta đây sẽ chỉ dạy cho huynh một chút!” Tô Hoàn cố ý nói như vậy, quả nhiên khiến Tô Quân khinh thường nhìn nàng.

“Mới cho ngươi chút ánh mặt trời, mà ngươi lại coi mình là mặt trời rồi.”

Dường như nhà nào trong thôn cùng đều phơi thóc hoặc dùng trúc để bện chiếu trúc, trong nhà bọn họ cũng như vậy, nhưng hai huynh muội vẫn không biết trong nhà có một đám khách không mời mà đến.

Bốn huynh đệ Tô Cảnh đứng trong sân, trong sân còn có năm sáu nam nhân cường tráng khác, cầm đầu là một nam nhân mặc trường sam tơ lụa màu nâu, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, hai bên đang giằng co.

“Giấy trắng mực đen, các ngươi lại còn chối cãi gì, nếu không trả tiền, ta sẽ chuyển toàn bộ lương thực của nhà ngươi đi, sau đó thì đi báo quan, không phải ngươi đang học tại học viện Trọng Vân sao? Năm sau vẫn muốn tham gia kỳ thi mùa xuân* chứ? Nếu phải vào đại lao sẽ không đủ tư cách để thi nữa, ngươi sẽ không được tham gia!”

(*) “春闱”: Kỳ thi mùa xuân là kỳ thi trung tâm trong hệ thống thi cử của triều đình Trung Quốc cổ đại, là kỳ thi ở cấp độ cao hơn so với kỳ thi nông thôn. Nó được đặt tên như vậy vì các học giả tập trung về thủ đô để dự thi.

Người nọ chỉ vào mũi Tô Cảnh nói, giữa những con chữ đều là sự uy hiếp ngút trời.

Tô Hoàn và Tô Quân vừa trở về thì thấy một cảnh này, nói đến việc không thể tham gia kỳ thi mùa xuân, sắc mặt Tô Cảnh hoàn toàn trở nên trắng bệch.

“Ông sao có thể như vậy, bạc chúng ta nợ ông đã trả hết rồi, ba mươi mốt lượng bạc chứ không ít, sau bây giờ lại thay đổi, còn nói phải trả tiền lãi là sao?” Tô Thần định bước một bước động thủ thì bị Tô Mộ ngăn lại.

“Các ông đây là đang lừa bịp tống tiền, chúng ta là người nên báo quan mới đúng!” Tô Mộ lạnh lùng nói một câu.

“Báo quan? Sao lại báo quan? Ngươi dựa vào cái gì để báo quan, ta đây có giấy trắng mực đen rõ ràng, có lý có chứng cứ, ngươi lấy cái gì kiện ta?” Hôm nay người này đã có chuẩn bị mà đến, hắn ta căn bản không sợ.

“Ngươi nhìn cho rõ, trên giấy rõ ràng viết rằng ba tháng không trả hết nợ sẽ bắt đầu tính lãi, sau đó tuy rằng các ngươi đã rải rác trả hết ba mươi lượng nhưng tiền lãi vẫn chưa trả xong, tiền lãi năm lượng, đến bây giờ hơn một năm, tổng cộng khoảng bốn trăm ngày, một ngày năm đồng, các ngươi tổng cộng còn thiếu hai mươi lăm lượng bạc, cái này dấu tay và tên do cha các ngươi tự ký tên đồng ý, đừng hòng chống chế!”

Mấy huynh đệ tập trung nhìn, thật đúng là viết như vậy.

“Lúc đó ông rõ ràng là ỷ cha ta không biết chữ!” Tô Dịch luôn luôn ôn hòa cũng phải tức giận.

“Vậy ai bảo các ngươi tới vay tiền của ta làm gì, ta cho vay có lãi vậy đấy, lúc ấy cha ngươi tới tìm ta mượn tiền cứu mạng nên nghĩ cho kỹ mới phải, ta nghe nói tiểu nha đầu kia nhà các ngươi ban đầu chính là đích nữ của Cố viên ngoại, Cố gia là gia tộc giàu nhất huyện Thanh Hà, các ngươi cũng nuôi nữ nhi người ta mười mấy năm thì hẳn là cũng có tình cảm, nếu thật sự không trả, ta cung có thể cầm biên lai đến tìm Cố viên ngoại, Cố viên ngoại không đến mức keo kiệt để ý số tiền nhỏ này đâu!” Người dẫn đầu cười xấu xa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.