[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều

Chương 1: Chương 1: Xuyên sách (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mẫu thân, con không muốn về Tô gia, người mới là mẫu thân của con, con chỉ muốn làm con gái của người thôi!”

Lúc này ở Cố phủ, một nữ tử xinh đẹp lê hoa đái vũ đang khóc lóc (*), quỳ trên đất ôm lấy chân của phụ nhân mặc y phục hoa lệ không chịu buông tay.

(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Nàng khẩn cầu Cố phu nhân đừng đuổi mình đi nhưng vẻ mặt của Cố phu nhân lại cực kỳ kiên quyết, không hề mềm lòng chút nào, trông như thể nữ tử trước mặt không phải khuê nữ mà mình nuôi nấng mười ba năm vậy.

“Mẫu thân của ngươi không phải ta mà là Tô Dương thị, nàng ấy mới là sanh mẫu của ngươi. Ngươi không về thì sao mà Nguyệt Nhi về lại bên ta được? Mấy năm nay ngươi sống không tệ, nể tình tình cảm mẫu tử mười mấy năm nên ta không muốn gây ồn ào khó coi, ngươi tự giác một chút đi!”

Bà ta nói rất dứt khoát, dùng sức rút chân ra khỏi ngực nàng nổi đẩy nữ tử ấy ra.

Nữ tử nhìn mẫu thân yêu thương mình mười mấy năm, giờ đây phát hiện ra mình không phải nữ nhi ruột thịt nên không những muốn đuổi nàng đi, mà cuối cùng cũng chẳng nói chút lời yêu thương nào. Không phải con ruột nhưng cũng có mười mấy năm tình cảm mà, nàng không thể ở lại được ư?

Nàng không tin Cố phu nhân không thương mình, náng nóng lòng muốn chứng minh tình cảm của bà ta dành cho mình nên bèn đứng dậy giả vờ định đâm đầu vào cột.

“Mẫu thân, nếu người đã đoạn tuyệt như vậy thì con đây cũng không cần phải sống nữa!”

Cố phu nhân thấy thế, nhìn ra ý đồ của nàng nên hô hấp nặng nề, vội vàng sai người giữ nàng lại. Dù gì cũng nuôi nấng nàng mười mấy năm, nhìn nàng lớn lên từng ngày, thấy nàng như vậy lòng bà ta cũng đau đớn lắm.

Nhưng suy đi nghĩ lại một chút, nữ nhi ruột thịt của mình vẫn còn ở thôn quê, bà ta mà không dứt khoát thì sẽ càng đau đớn hơn thôi, vậy nên dù gì cũng không được mềm lòng.

Mấy nha hoàn hợp sức giữ nàng lại, không cho nàng động đậy.

“Buông ra, để cho ta đi chết đi!” Nữ tử không ngừng giãy dụa.

“Ngươi có ồn ào chỗ ta cũng vô ích thôi, bây giờ đã đổi trở lại rồi, vậy thì ai về nhà nấy, Nguyệt Nguyệt về Cố gia, còn ngươi về Tô gia đi!”

Cố phu nhân vẫn kiên định muốn đưa nàng đi, nữ tữ thấy hy vọng vụt tắt nên sôi máu, trợn mắt ngất lịm đi.

...

Hai giờ sau, Cố Hoàn trong phòng, không đúng, là Tô Hoàn vì giờ nàng không còn là nữ nhi của Cố gia nữa rồi.

Tô Hoàn vì quá tức giận nên không thở nổi nữa, lúc mở mắt ra linh hồn của nàng đã bị hoán đổi, Tô Hoàn của thời hiện đại đã chuyển kiếp vào Tô Hoàn cổ đại.

Cô vừa mới đi làm sau khi tốt nghiệp đại học, nhận được tiền lương năm đầu của mình nên định đến tiệm vàng mua chút đồ trang sức tự thưởng cho bản thân. Bởi vì cô là một người rất thực tế, thích trang sức, không cảm thấy như vậy là tầm thường, bởi vì trang sức sẽ đảm bảo được giá trị của tiền bạc.

Nhân viên cửa hàng mang một chiếc nhẫn vàng nặng ba mươi gam đến đeo vào ngón giữa cho cô, một chiếc xe mô tô đột nhiên mất lái đâm vào cửa tiệm, đụng phải cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.