Lang Gia Bang 2

Chương 4: Chương 4: Nguy hiểm cận kề.




Đại nguyên soái Xích Diễm quân ra quyết định quân kỷ quân luật.

Lâm thiếu soái lợi dụng chức quyền, mượn việc công trả thù riêng khiến cho học trò xuất sắc của Trần Tuân tiên sinh_ Ninh đại phu phải chịu oan ức.

Phạt bó giáp ba tháng, lương bổng một năm xung công quân, yêu cầu lập tức rời khỏi quân doanh.

Ấn ký quân doanh.

Lâm Thù cười khổ cầm bản quân kỷ quân luật do chính tay phụ thân chấp bút, cưỡi ngựa về kinh. Tới cổng thành thì bị lính gác giữ lại.

" Xuất trình ngọc thẻ với giấy vào thành thì mới được đi qua."_ Lính gác không hề khách khí nói.

Ngọc thẻ của hắn để ở phủ, giấy vào thành thì mới nghe lần đầu tiên. Lâm Thù chau mày định bảo lính gác gọi vệ úy thì nghe tiếng.

" Đây là Lâm thiếu soái, các ngươi không được vô lễ."

Phu xe từ trong thành dừng ngựa giơ ra loại ngọc thẻ đặc biệt có ấn ký hoàng thất, lính gác lập tức hiểu ra thân phận cao quý của người trong xe liền cung kính nhường đường cho Lâm Thù.

" Mời công tử lên xe."_ Phu xe gọi người tới phân phó đưa ngựa của hắn về Lâm phủ trước.

Lâm Thù đấm vào vai Cảnh Diễm cười nói. " Mới gặp cách đây không lâu mà sao huynh biến chất nhanh thế hả? Từ bao giờ thất hoàng tử ra đường phải kín đáo như khuê nữ gia môn thế này? "

Cảnh Diễm cũng đá lại hắn một cái. " Biết ngươi về kiểu gì cũng không vào được thành nên mới có ý ra đón, còn dám trêu ta. "

" Trong thành có vụ gì náo nhiệt vậy, từ bao giờ ra vào phải có ngọc thẻ."

Đại khái là mỗi người dân ở Đại Lương đều được phép có ngọc thẻ xác định thân phận.

Trên ngọc thẻ có khắc tên và chức vụ nếu có sau đó lên tri phủ nơi mình đang sống xác nhận và đóng ấn ký, ngọc thẻ có ấn ký của kinh thành bao giờ cũng có tác dụng nhất.

Tất nhiên người chẳng có bối cảnh thân phận gì cũng chẳng mất công đi làm thẻ bởi vì ngọc thẻ này giơ ra hay không giơ cũng vậy cả thôi.

Cảnh Diễm thở dài. " Vệ Quốc cử đoàn sứ sang Đại Lương, đang dừng ở biên giới Đại Du chỉ nay mai thôi là bước vào lãnh thổ nước ta."

Lâm Thù siết chặt nắm tay lại nghe thấy Cảnh Diễm rầu rĩ nói tiếp." Con đường từ biên giới Đại Du tới kinh thành đều đang thắt chặt quản lý, trong kinh thành muốn ra vào phải có bối phận rõ ràng mới được thông qua. Hoàng thượng đang lo lắng không yên mà có hoàng tử nào dám gây chuyện nữa thì..."

Lâm Thù cũng gật đầu, thái tử còn chưa lập nên giờ chính là lúc để lấy lòng hoàng đế, thi nhau tìm ra cách đối phó Vệ Quốc để dâng lên, nên mới có mấy vụ giấy tờ, thẻ ngọc.

" Triều đình đã tra ra mục đích đi sứ lần này của Vệ Quốc chưa?"

" Chẳng cần tra xét bởi Vệ Quốc cố tình bày ra cho chúng ta thấy hết rồi. Dẫn đầu đoàn sứ là thái tử Diệp Viễn, phó sứ là tướng quân Hiên Viên Ngạo, đoàn tiết độ sứ đi cùng có Bình Vương Nghê Thượng, Tư Mã Chiêu Kỳ, Cao Dương Khánh Kiệt.... ý tứ quá rõ ràng."

Vệ Quốc là một nước lớn gần bằng Nam Yên và Đại Du cộng lại, Vệ Quốc muốn đi tới Đại Lương phải đi xuyên qua nước Đại Du nên đã lâu Vệ Quốc và Đại Lương không có liên quan gì đến nhau.

Một đoàn sứ mà cử cả thái tử, tướng quân, quan văn, quan võ danh gia vọng tộc ngoài việc phô trương thanh thế, uy hiếp cống nạp còn muốn so tài để hạ thấp đối phương.

" Bọn họ có thể vì Xích Diễm quân mà tới."_ Cảnh Diễm nhìn sang Lâm Thù, uy danh của quân Xích Diễm càng ngày càng lớn nên Vệ Quốc muốn nhắc nhở quân ta phải thu liễm lại. " Hoặc là đến vì dòng dõi Lang Gia."

Lang Gia là dòng họ lâu đời nhất ở Vệ Quốc nhưng mấy năm trước không biết đắc tội gì với triều đình mà dẫn tới họa diệt tộc. Có một thế lực nào đó thổi phồng lên tin tức người dòng họ Lang Gia vẫn còn sống, đang ở Đại Lương.

Lâm Thù dù không phục cũng phải thừa nhận. " Chỉ cần một người trong sứ đoàn cũng khiến cả triều đình Đại Lương ta dốc toàn lực ứng đối nay bọn họ xuất ra hàng loạt quân tướng hạng nhất chẳng phải có ý đồ gây khó dễ nước Đại Lương sao?"

Cảnh Diễm nhắm mắt dựa vào phía sau, hy vọng điều xấu nhất sẽ không xảy ra.

Gia nhân vui mừng chạy vào thông báo cho công chúa Nhạc Nhã và các quý công tử biết tin Lâm thế tử đã về phủ.

Đại nguyên soái bận quân vụ quanh năm suốt tháng nên cho đến nay Lâm gia chỉ có mỗi thế tử Lâm Thù không có thêm nhi tử nào khác.

Phu quân và con trai đều ra chiến trường nên công chúa Nhạc Nhã ở luôn trong cung với thái hoàng thái hậu, Lâm phủ trống trải lạnh ngắt như tờ.

Biết hôm nay Lâm Thù về kinh, không chỉ công chúa Nhạc Nhã mà còn cả đám quý công tử Cảnh Duệ, Tạ Bật, Dự Tân đều kéo tới Lâm phủ.

Công chúa Nhạc Nhã ăn mặc giản dị tươi cười bước tới ôm con trai.

" Về là tốt rồi, lâu lắm rồi mới thấy lão gia hỏa kia có chính kiến sáng suốt như thế. Vết thương của con vẫn chưa lành lần này thì được tĩnh dưỡng rồi. Không ngờ lão gia đột nhiên rộng rãi cho con nghỉ hẳn ba tháng. Thật tốt.

Công chúa và đại nguyên soái ở gần nhau như nước với lửa, cứ gần nhau là khẩu chiến.

" Lâm huynh khi nào rảnh kể chuyện quân binh cho bọn đệ nghe với nhé. Nhất là trận thung lũng Hồ Lô đình đám kia bọn đệ vẫn chưa được nghe huynh kể đâu."_ Ngôn Dự Tân là kẻ thích náo nhiệt, ông hoàng của buôn chuyện.

" Lâm ca ca nhất định phải giúp đệ kiểm tra kiếm pháp nhé. Danh tiếng võ công của ca ca ở kinh thành cực nổi luôn."_ Mẫu thân của Cảnh Duệ và Lâm Thù đều là công chúa đương triều cho nên cũng được coi là họ hàng xa.

Tạ Bật cười ." Lâm ca ca biết bọn nhóc ở kinh thành thích chơi trò gì không?"_ Nói xong nháy mắt với Ngôn Dự Tân và Cảnh Duệ.

" Ta là quân giặc nham hiểm hung ác đây."_ Ngôn Dự Tân hất hàm xướng lớn.

" Có Lâm thiếu soái đệ nhất thiên hạ là ta thì các ngươi cứ chờ chết đi. "_ Cảnh Duệ nghiêm mặt xuống tấn.

" Tới đây. "_ Bọn chúng vì muốn Lâm ca ca vui nên diễn trò cho huynh ấy xem.

Nói xong hai tên nhóc này không chiêu thức đấm đá loạn xì ngầu cả lên.

Công chúa Nhạc Nhã cười xua tay." Thôi, hai tên nhóc này một ngày không đánh nhau thì ngứa ngáy tay chân sao?"

Không khí thật vui vẻ ấm áp, Lâm Thù cảm thấy có gì đó chưa hợp lý nhưng thôi về nhà là để thoải mái, không đào sâu nghĩ thêm nữa.

Cửa Thiên An môn rộng lớn nhưng vắng vẻ, Lâm Thù ngồi kiệu xanh tới cung Lạc Hi của thái hoàng thái hậu cũng không gặp qua vị đại nhân hay quý nhân nào, chỉ có cảnh vệ đi tuần và đám thái giám nô tỳ đi lo việc cho chủ nhân.

Vừa bước vào cửa Lâm Thù đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong.

" Tiểu Thù tới đấy à, mau lại đây ngồi chỗ này." _ Thái hoàng thái hậu đang ngồi giữa đám hậu bối cười kể chuyện.

" Thái nãi nãi, không chịu đâu. "_ Cảnh Ninh công chúa mới có 5 tuổi xị mặt ra nhìn Lâm Thù rồi quay qua ôm đùi thái nãi nãi." Không biết đâu, thái nãi nái chỉ được kể chuyện cho mình con nghe thôi."

Công chúa Nhạc Nhã sau khi ăn cơm cùng con trai, đến tối lại vào cung ngủ với thái hoàng thái hậu nên có mặt ở đây cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng còn thất hoàng tử tại sao mới sáng sớm đã chạy sang đây.

( Thất hoàng tử Cảnh Diễm hiện tại chưa được phong vương nên chưa có phủ riêng.)

Lâm Thù ngồi chơi với thái nãi nãi hồi lâu mới rời đi, thất hoàng tử cũng xin phép ra về.

" Sao hôm nay rảnh rỗi sang thăm thái nãi nãi thế." _ Lâm Thù quay sang hỏi Cảnh Diễm.

" Đoán thế nào hôm nay đệ cũng vào thăm nãi nãi nên ta chờ sẵn."

Lâm Thù đánh sang một quyền. " Biết ngay huynh không phải là đứa cháu hiếu thảo mà."

Cảnh Diễm trợn mắt giơ tay ra đỡ. " Ngươi không ở đây làm sao biết ta có hay sang thăm nãi nãi không, chỉ giỏi ăn ốc nói mò." Vừa nói vừa phản chiêu.

Hai người đùa nhau một chút thấy loan kiệu từ xa vội dừng quyền tránh sang một bên.

Lâm Thù cảm khái. " Sứ giả Vệ Quốc mới đặt chân lên Đại Lương còn chưa tới kinh đô mà không khí cả hoàng cung lẫn trong thành đều u ám như này thật khiến người ta nhụt chí."

Lần này tới lượt Cảnh Diễm ra tay trước huých vào vai Lâm Thù. " Thôi đi nhé, đến cả tên tiểu tử nhà ngươi cũng kêu nhụt chí thì Đại Lương lấy đâu ra người đối phó với Vệ Quốc."

Lâm Thù cau mày quay lại cảm giác giống như hôm qua, bỗng có ý nghĩ xẹt qua làm hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Hắn khoác vai Cảnh Diễm nở nụ cười. " Đã lâu không về kinh đô, hôm nay huynh cùng đệ đi khắp chốn long phượng quần tụ này nào."

Hai người bọn hắn tới đệ nhất tửu lâu Thanh Nhất Quán.

Bên trong khách đã chật kín bàn, một bàn trong cùng nhất có nhân sĩ giang hồ dáng vóc vạm vỡ trên bàn có đao có lẽ vì thế nên ba ghế bên cạnh vẫn trống. Lâm Thù kéo áo Cảnh Diễm đi tới bàn đó.

" Ơ? Để ta đặt phòng trên lầu hai cho thoáng."_ Cảnh Diễm giữ tay hắn lại.

" Náo nhiệt thế này mới vui, đi thôi."

Lâm Thù bước tới ngỏ ý ngồi cùng, nhân sĩ giang hồ kia thoải mái đồng ý vội lấy đao trên bàn gác cạnh tường cho rộng chỗ.

" Lát nữa ở đây có đoàn hát đến biểu diễn đấy. "_ Nhân sĩ giang hồ hào hứng nói.

Tửu lâu này rất náo nhiệt vì cũng có nhiều bàn phải ngồi ghép nên mọi người lôi hết chuyện trên trời dưới biển nói.

Cảnh Diễm quay sang nói nhỏ với Lâm Thù. " Sướng nhé, bây giờ đệ đã là vị anh hùng dân tộc đi, đến đâu cũng có người tán dương."

Hắn chỉ nhàn nhàn cười.

Có đoàn hát lên biểu diễn, diễn liền một lúc ba vở khiến mọi người trong tửu lâu vỗ tay ầm ỹ tán thưởng khen hay.

Lâm Thù nghe gã nhân sĩ giang hồ phía đối diện lẩm bẩm thì giật cả mình." Xin hỏi các hạ vừa nói gì vậy? Có thể nhắc lại được không?"

Gã kia thoải mái nói. " À, ta vừa bảo tiếc vì hôm nay không có vở kịch " Dũng sĩ tay không tóm trọn trăm tên cướp" thôi, vở kịch ấy mới sáng tác nhưng nổi tiếng lắm, ta chưa có dịp nghe."

Lâm Thù nghi hoặc quay sang hỏi Cảnh Diễm. " Nổi tiếng như vậy huynh xem chưa?"

" Xem rồi."_ Nhìn Lâm Thù cười cười. " Còn kịch bản thế nào thì ta nghĩ chắc đệ biết rồi."

....

Lâm phủ.

Cảnh Diễm cả giận đập mạnh xuống bàn. " Thủ đoạn của bọn chúng thật hèn hạ."

Thuộc hạ của thất hoàng tử chỉ cần bí mật điều tra vài gánh hát trong kinh thành đã phát hiện ra. Đúng như Lâm Thù suy đoán, trận đánh ở thung lũng Hồ Lô có người viết thành kịch rồi đưa bạc để các gánh hát biểu diễn.

Đám trẻ trong thành thường hay chơi trò Lâm thiếu soái giết giặc, ai dạy chứ?

Quán trà lâu, tửu lâu thổi phồng chiến tích lấy một địch một trăm của Lâm thiếu soái lên.

Tất cả những thứ ấy chứng tỏ có kẻ đang muốn đưa hắn lên đầu sóng ngọn gió.

" Kinh thành đã soát ngọc thẻ mà bọn chúng vẫn có thể cài vào cả đống người, ta lại không phát giác ra, thật có lỗi với đệ. "_ Cảnh Diễm hơi ngượng ngùng, hắn ở kinh đô lâu như vậy không hay biết mà Lâm Thù vừa về một hôm đã đoán ra ngay.

" Không việc gì? May là phát giác kịp để tìm đối sách, nếu không đệ làm xấu mặt Đại Lương rồi."_ Lâm Thù cười nhạt tự giễu.

" Đệ nói gì vậy, đệ thực sự trí dũng vô song mà."_ Cảnh Diễm vội nói.

" Sự thật ra sao thì huynh cũng biết mà." Trận đánh thung lũng Hồ Lô chính là đánh cược tìm đường sống trong chỗ chết.

Trước đó quân Xích Diễm vừa đẩy lùi quân Nguyên Mông, mọi người còn chưa kịp lại sức quân Đại Du đã kéo sang dò xét, quân Nam Yên cũng nhìn tình hình mà ủ mưu.

Đại nguyên soái phán đoán quân Xích Diễm dốc toàn lực chắc chắn cũng đẩy lui được Đại Du nhưng Nam Yên như hổ đói rình mồi thừa nước đục thả câu kéo quân sang thì Xích Diễm sức cùng lực cạn sẽ thua thiệt.

Lâm Thù đã bàn bạc kỹ với đại nguyên soái về kế hoạch ' được ăn cả ngã về không.' tập trung toàn lực tạo tiếng nổ vang khiến các nước khác e dè tạm thời không dám tiến công.

Thung lũng Hồ Lô chính là con át chủ bài chưa lật của Xích Diễm quân. Đại nguyên soái có tầm nhìn chiến lược xa, ngài đã dự tính cả tương lai nên cho quân lính bí mật tạo ra thông đạo từ trước, bên trong thung lũng còn giấu vô số bẫy ngầm cũng khiến cho ta không đánh mà chúng tự tiêu hao.

Một vạn quân tiên phong kia chính là tinh anh trong tinh anh, là linh hồn của Xích Diễm, những dũng tướng giỏi nhất trong doanh quân.

Trận đánh đó hắn đã cắn chặt răng, điên cuồng liều mạng tuyệt đối không cho phép thất bại, hủy hoại niềm tin của cả Xích Diễm.

Giai thoại chỉ một toán quân tiên phong bèo bọt do phó soái ngũ phẩm mới 17 tuổi chưa có kinh nghiệm dụng binh chỉ huy mà có thể một người địch trăm người, quả thật đã đủ tạo tiếng vang đánh tan ý định kế tiếp của Nam Yên và nhiều nước khác.

Ngay sau đó Lâm thiếu soái xin quân lệnh, mở thao trường Xích Vũ doanh trên đỉnh Mai Lĩnh, dốc hết sức rèn luyện tinh anh để bù vào chỗ khuyết trước khi các nước nhìn ra được sơ hở.

Trước mắt bày ra chỉ là Xích Diễm ngày càng lớn mạnh, mở rộng thao trường mà thôi.

Huynh thừa biết đệ chỉ giỏi mưu thôi chứ thực ra không phải dũng mãnh bậc nhất, đến ngay Mông đại ca, Vệ đại ca cũng giỏi võ hơn đệ."

Cảnh Diễm cũng không tranh cãi nữa, lặng lẽ gật đầu.

" Bọn chúng cố tình khiến cho Đại Lương tung đệ lên tận mây xanh thì khi đệ rơi xuống Đại Lương sẽ càng nhụt chí, nên trận đánh đầu chúng sẽ khiêu chiến võ trước."

Cảnh Diễm một lần nữa gật đầu." Chúng chỉ cần nói. Ồ, sứ đoàn Vệ Quốc chúng ta đi tới đâu cũng thấy người ta cũng ca tụng Lâm thiếu soái tuổi trẻ tài cao dũng mãnh vô địch nhất Đại Lương, là chúng đã không phải khiêu chiến những cao thủ thực sự như đại nguyên soái, Mông tướng quân hay Kỷ vương điện hạ.

Triều đình không biết nội tình trận thung lũng Hồ Lô, tưởng đệ dũng mãnh vô địch sẽ đồng ý chấp nhận khiêu chiến."

Lâm Thù cười khổ. " Đại dũng sĩ của Vệ Quốc chỉ cần tốn chút sức đạp bẹp đệ như một con gián ngay từ những chiêu thức đầu là xong. Vệ Quốc càng tâng bốc đệ lên cao thì uy danh của bọn chúng lại càng chói lọi."

" Bọn chúng quả thật thâm sâu khó lường hơn Đại Du và Nam Yên nhiều."

Lâm Thù lạnh giọng. " Bẫy của chúng đặt không phải chỉ có một có hai, chúng ta phải tìm cách dẹp hết bẫy trước khi bọn chúng đến kinh đô."

Cảnh Diễm kiên định gật đầu." Chuyện này rất quan trọng chỉ sợ với sức lực hai huynh đệ mình không gánh hết được, phải tìm thêm người giúp."

Hai thiếu niên một bầu nhiệt huyết sục sôi giờ cũng phải âm thầm thở dài lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.