Một bầu trời xanh tươi, có thuyền mây trôi lững lỡ, có ngọn gió mát dịu nhẹ nhè, dễ chịu. Một chàng trai tuấn tú với từng đường nét trên khuôn mặt không từ nào diễn tả. Cặp mắt nâu sâu hút, thu lại ánh nhìn của người đối diện, cùng bờ môi màu hồng đào lóe lên một nụ cười ấm áp khó gặp và hàng lông mày đen cương nghị. Là Phong!
Tựa trên bờ vai anh là một cô gái xinh đẹp, làm điên đảo người bắt gặp. Hàng lông mi dài công vút, cặp lông mày đen thanh mảnh cùng đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như ánh sao xa, bờ môi căng mọng màu đỏ tự nhiên như thoa son, đều là những nét đẹp tự nhiên được tao hóa ban tặng kể từ khi còn trong bụng mẹ. Là Thiên!
Hai người, một nam một nữ, nam thanh nữ tú, đúng là một cặp trời sinh.
Như một cặp đôi yêu nhau bình thường, hai người trao nhau những câu tràn trề tình cảm.
Khi đó, cô bất chợt rời khỏi bờ vai anh, không một câu giải thích. Lúc anh quay lưng lại, chỉ thấy bóng lưng cô cùng một thằng đàn ông khác. Phong gào lên, chạy theo cô, nhưng…anh lại vô tình để bản thân rơi xuống hố sâu của sự “tuyệt vọng”, xung quanh chỉ là một màn đen kịt ghê sợ. Thời khắc thấy anh thảm hại thế này, Thiên mới ngoảnh lại, nhếch mép cười một cái thật kiêu ngạo.
Cơn đau như dằn xéo trái tim Phong. Phải chăng nó biến mất đi sẽ hơn?
Anh luôn mong tất cả, kể từ khi gặp Thiên ở buổi party đó chỉ là một cơn ác mộng thật dài. Nhưng, ông trời luôn phũ phàng như thế, lại để Phong trải nghiệm cái cảm giác mất đi người mình yêu, người mà biết bao năm qua anh đều chờ đợi, cho dù có bao nhiêu cô gái xinh đẹp quấn lấy anh. Một câu nói ngắn đủ để thể hiện tất cả tình yêu, anh cũng chưa nói được.
Bật dậy, Phong nhận thấy trên gò má mình là một giọt lệ trong suốt như đá lưu ly. Rốt cuộc, anh phải làm gì để đối mặt với cô lúc này đây?
Bước xuống tầng dưới với tâm trạng không mấy gì tốt lành, điều đập vào mắt anh đầu tiên, cũng là điều khiến Phong phải ngưng bước bất ngờ: hình ảnh một cô gái xinh đẹp với mái tóc búi gọn lên đỉnh đầu, cánh tay bên phải nhanh nhẹn cử động, cùng vòng eo thon gọn với hai dây đeo tạp dề buộc lỏng. Một người phụ nữ trong căn bếp thì chắc chắn ai cũng biết được việc cô đang làm là gì.
Một người phụ nữ bình thường khi đứng trong căn bếp cũng bất ngờ tạo nên một sự quyến rũ khó tả, khiến bất cứ người đàn ông nào cũng muốn nhào đến ôm chặt, và đương nhiên, cả Phong cũng đang có một ham muốn xấu xa như vậy. Bước chân anh ngày một nhanh dần, nhưng cũng phải nhanh chóng dừng lại vì sự có mặt của một kẻ vô cùng đáng ghét.
Người đó vòng hai tay qua eo Thiên, ôm chặt mĩ nhân trong lòng, làm Phong cảm thấy thật hụt hẫng. Rốt cục, từ kẻ đến trước vẫn trở thành một kẻ đến sau. Thấy khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc của cô, tình cảm này có lẽ sẽ chỉ giấu một góc trong tim.
Phong đi lướt qua hai người, chẳng buồn ăn sáng. Không phải vì anh không muốn, mà anh không thể. Ai lại đủ khả năng đối diện với người mình yêu cùng người mới âu yếm cạnh nhau. Nếu có người có thể, rất tiếc, Phong thì không.
-Dừng lại ăn chút gì đi đã chứ - Thiên thấy anh, nhẹ giọng mời lại ăn sáng. Nghe đến đây, có lẽ anh không còn tự chủ gì mà ngồi vào bàn ăn, nhưng vế tiếp theo khiến anh không tài nào nuốt nổi cục tức, cứ thế đi luôn – Cậu em rể!
Chiếc xe mui trần lái vù vù trên con đường cao tốc, mái tóc đen tung bay theo chiều gió.
Đứng trước công ty Hàn Thị, hiện tại đã là giờ làm việc đúng chuẩn, vậy mà anh vẫn còn nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của tất cả các nhân viên trong phòng tạp vụ. Lúc anh bước vào, không ai hay, không ai biết, kể cả hai cô tiếp tân xinh đẹp vẫn còn đang mải mê bàn tán không hay sự xuất hiện của cấp trên. “E hèm”, tiếng ho như kéo hai cô nàng trở lại hiện thực, không người nào dám ngẩng đầu lên nhìn tổng giám đốc tối cao của họ, thậm chí một cái liếc mắt cũng không.
Phong chầm chậm ngồi lên chiếc ghế xoay văn phòng, quay về phía tấm kính cửa sổ trong suốt, lặng lẽ nhìn quang cảnh đường phố rộn rã: xe cộ tấp nập đầy đường, dòng người vội vã ngược xuôi. Một tổng giám đốc không thể biếng nhược như vậy được, nên Phong cũng nên bắt đầu vào công việc thôi.
-Lisa! Đưa tôi lịch làm việc ngày hôm nay và ngày mai! – Giọng nói đanh thép, kiêu ngạo của một tổng giám đốc.
Lisa là thư kí thân cận của Phong, cũng là người phụ nữ đủ uy tín để anh giữ lại bên cạnh. Càng chắc chắn hơn việc giữa hai người họ không có bất cứ một loại tình cảm nào, chỉ có công việc. Lisa nghiêm túc với công việc, ít nói, làm nhiều, rất đáng tin tưởng. Hơn nữa, văn phòng của cô cũng chỉ cách văn phòng Tổng giám đốc mấy bước, nên việc anh gọi như vậy hoàn toàn không có gì là lạ.
Nhưng hôm nay, Phong đã gọi ba, bốn lần, khản cả cô cũng không thấy Lisa mở cửa bước vào. “Cạch”, tiếng mở cửa khẽ vang vọng trong không gian. Cho dù không nhìn, anh vẫn có thể biết có người bước vào. Giọng nói trong vắt ấy vang lên trước khi anh kịp nói:
-Cô Lisa bận bịu với công việc gia đình, và đã được gửi đến bộ phận khác trực thuộc công ty, nên hiện tại, tôi chính là thư kí của anh, tổng giám đốc Phong – Giọng nói nhẹ nhàng mà kiêu ngạo khó lường.
Mái tóc đen thả tự nhiên, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh được che đi bằng cặp kính cận đơn giản. Bờ môi căng mọng nở ra một nụ cười ngạo mạn, để lộ hàm răng trắng ngà, thẳng tăm tắp. Cô gái mặc một bộ y phục công sở đơn giản: Đầm đen kết hợp cùng vest trắng – Không ai khác ngoài Thiên.