Sau vụ lùm xùm với tổng giám đốc công ty Hàn Thị, Thiên bắt đầu bị người ta chú ý nhiều hơn. Cảm giác nặng nhọc chèn ép thân thể cô, khiến bản thân không cách nào thoải mái cho nổi. Ánh mắt soi mói của mọi người bắt đầu hướng về phía Thiên ngày một nhiều, khiến cô bất giác sợ hãi. Nhưng, lúc này, người để cô nương tựa đã đi đâu mất rồi?
Quét mắt nhìn xung quanh, Thiên thấy Hàn Dương đang mải mê nói chuyện với vị tổng giám đốc sang trọng nào đó mà quên mất người vợ chưa cưới xinh đẹp của mình. Không biết cô đã nghĩ cái gì, mà phút chốc bắt đầu nhìn lướt qua một vòng nữa, dừng lại trên thân ảnh cao lớn của Phong. Nhận ra hành động đáng xấu hổ của mình, Thiên cầm li rượu nho đi dạo đâu đó quanh đây.
Vừa đi vừa thả rông tâm trí, đến nỗi đôi chân mình đã dừng lại lúc nào chẳng hay. Khi đó, cô mới nhận ra mình đã sững lại ở một nơi nào đó rộng lớn và đẹp đẽ tới nhường nào. Mặt trăng to tròn vành vạnh như chiếc đĩa bạc lấp lánh, những ngôi sao nhỏ bé xung quanh lại giống mấy chú đom đóm trong buổi đêm hè nóng nực. Tất cả đều rất đẹp.
Gần đó, có một chiếc xích đu sơn trắng nhỏ, đủ để hai người ngồi thưởng cảnh trăng đêm lãng mạn. Chỉ tiếc là lúc này Thiên lại chỉ có một mình, nên đành cô độc chậm chạm ngồi lên, thi thoảng nhấp vài ngụm rượu nho, xua đi cái cảm giác đắng chát tận đáy lòng. Tiếng nhón gót nhẹ nhàng là thế, nhưng vẫn đủ để Thiên nghe được lọt lỗ tai.
Còn chưa ngoảnh lại nhìn lấy một lần, đã bị người kia bịt hai bên mặt từ đằng sau lưng. Mặc dầu không biết người đó là ai, nhưng lớp da thịt trên mu bàn tay mịn màng thế này, lại thêm cái trò đùa trẻ con này, thì ngoài Hàn Dương ra cũng không phải là ai khác đâu. Cô vừa cười vừa nói:
-Anh! Bỏ tay ra đi, khó chịu quá – Thường thì, Hàn Dương sẽ bỏ tay ra ngay lập tức và cười cười ôm cổ cô như không có chuyện gì – Bỏ ra đi mà – Cái lúc mà Thiên bắt đầu thiếu nhẫn nại, thì bàn tay to lớn kia mới bắt đầu di dời.
Lúc ngoảnh ra sau nhìn, Thiên cứng đờ người chẳng biết xử xự làm sao. Bởi, mùi hương nam tính hoàn toàn không phải cửa Dương. Vẻ mặt tuấn tú lóe lên ý cười lạnh lùng này cũng không bao giờ Hàn Dương có được. Dung mạo này không phải của Dương đâu, mà là của Phong mới đúng. Cô quay mặt đi, chẳng dám nói năng gì, lòng thầm mong được chui xuống một cái lỗ cho đỡ mất mặt.
-Tôi không có chút gì giống với Hàn Dương đâu. Nhất là việc bỏ rơi vợ mình giữa chốn đông người như vậy – Phong chậm chạm nhả ra từng chữ.
Câu nói này mà phát ra từ miệng mấy tên đàn ông thô kệch, lăng nhăng thì Thiên không bảo giờ để nó chui lọt qua được lỗ tai. Nhưng nếu nó đã phát ra từ cánh môi hồng đào kia thì chắc chắn sẽ khiến trái tim cô không cách nào cưỡng lại cho nổi. Chỉ tiếc, là nhịp đập lệch lạc kia đã hoàn toàn bị giấu kín nơi tận sâu trái tim, như một chiếc hộp Pandora không bao giờ được phép mở.
Thiên đứng lên, định quay đi, nhưng bị bàn tay to lớn kia kéo lại, không cho bước thêm. Nhịp đập trái tim ngày một trở nên mạnh mẽ, đến nỗi Phong cũng có thế cảm nhận được ngay lập tức trong khoảnh khắc nắm tay cô. Nhưng cả cơ hội để anh thấu hiểu lòng mình, cô cũng không thể cho, nên lạnh lùng hất tay anh đi.
Sức lực cửa một người phụ nữ như cô liệu có thể thể bì với một người đàn ông hay không? Phong càng cố kéo cô vào lồng ngực mình, Thiên càng giãy giụa mạnh hơn. Trong một thoáng bất cẩn, cô đã bại trận hoàn toàn, để rơi vào bẫy của anh ta, đúng hơn là để anh ôm thật chặt trong lồng ngực. Nụ cười hạnh phúc của anh dành cô, cũng chỉ là dành cho cô, kèm thêm câu nói:
-Té ra vẫn còn di chứng!
Nếu cô không có ý định vùng ra, thì hai người sẽ còn tiếp tục cái tư thế đáng nghi và dễ gây hiểu lầm như thế này cho đến khi tất cả mọi người phát hiện. Lạnh lùng và vô tình, một cô gái lạ lẫm làm Phong hết ngạc nhiên tới lần này đến lần khác trở lại với nhân cách của Thiên, cất cao giọng:
-Buông ra! – Câu nói mang ý ra lệnh, khiến Phong không tài nào không tuân theo cho nổi.
Hai người đều tự đứng dậy, phủi phủi lại quần áo. Lúc Phong quay gót định đi, thì một bàn tay nhỏ nhắn run run nắm lấy gấu áo anh, tha thiết cầu xin. Ngoảnh lại nhìn Thiên bằng ánh mắt ngạc nhiên, thì cũng là lúc cô mở miệng:
-Làm ơn dẫn tôi trở lại sảnh. Vô tình đi lạc rồi – Thiên nói thẳng không chút e dè.
Thường thì, một quý cô sẽ tự tỏ ra yếu đuối, nức nở cầu xin chàng trai đưa cô trở lại, để anh nhận ra được sự ngốc nghếch không kém phần đáng yêu kia, và bắt đầu cảm thấy mủi lòng. Nhưng Thiên thì ngược lại hoàn toàn, thẳng thắn đến đáng sợ.
Hai người trở lại được sảnh bình an vô sự. Vừa thấy mặt Thiên, Hàn Dương từ đâu lao đến, làm vẻ tội nghiệp ôm chầm lấy cô quyết không buông, khiến ai nấy đều bật cười khúc khích.
Thời gian dài mấy cũng phải hết.
Cuộc vui nào cũng phải sớm kết thúc.
Và đương nhiên, cặp đôi trẻ kia sẽ quyến luyến không muốn rời xa nhau rồi.
Mủi lòng, ông Hàn bà Hàn nán lại chút thương lượng với Dương chuyện gì đó. Không biết ba người nói chuyện gì, mà Hàn Dương càng lúc càng vui, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai. Tiếng ho khan của hai ông bà đánh thức vẻ lơ đãng không quan tâm xung quanh của Thiên.
-Từ nay, con có thể chuyển tới nhà chúng ta sống cùng Hàn Dương!