Liệu Em Có Thể Bắt Đầu Thêm Một Tình Yêu?

Chương 4: Chương 4: Biến Mất Không Một Câu Tạm Biệt




Từ khi nghe được câu chuyện đó, Thiên Thiên không tài nào yên giấc cho nổi. Bất cứ khi nào cô chợp mắt, từng câu từng chữ mà người phụ nữ đó nói ra cứ lởn vởn mãi trong đầu cô. Đã được hai ngày kể từ cái hôm mà cô vô tình nghe phải thứ không nên nghe đó, Thiên Thiên chẳng nói chẳng rằng, không ăn, không uống. Cũng bởi như vậy, mà khuôn mặt cô tái xanh tái mét, bờ môi căng mọng nay khô khốc như dải đất sa mạc khô cằn thiếu nước.

Phong cũng có một tràng tâm trạng chẳng khác gì Thiên là mấy. Muốn đi thăm cô mấy lần, nhưng anh cơ bản chẳng còn mặt mũi nào nhìn cô hay nhìn nụ cười tươi tắn đó của cô. Sau mấy lần hạ quyết tâm, xong, đều bỏ cuộc, cuối cùng, Phong cũng quyết định đến thăm cô một lần. Anh mở cửa phòng bệnh, đập vào mắt, là khuôn mặt gầy gộc, đôi mắt thâm quầng vẻ mệt mỏi, cùng cánh môi nhỏ nhắn chẳng có nụ cười nào của cô.

- Thiên Thiên, em có khỏe không? Không sao chứ? Có nghe anh nói không đấy? - Anh gặng hỏi cô mấy lần nhưng không thấy đáp.

Phong bước đến gần giường bệnh của Thiên Thiên. Cô đang ngồi dựa vào thành giường, mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tự dưng nghe tiếng động, bèn chuyển tư thế, nằm áp một bên má vào gối, mắt nhắm hờ, chăn chùm kín mặt. Thấy vậy, Phong chợt dừng bước. Anh quay gót bước đi, che che khuôn mặt, lộ vẻ đau xót khó diễn tả thành lời. Tiếng cửa đóng lại, cô vẫn nằm yên chẳng động đậy, nhưng nửa phần gối đã đẫm nước mắt.

Mặc dù ngày hôm đó cô vô cảm với Phong như vậy, nhưng không có nghĩa là cô không mong anh đến thăm nữa. Nhưng đã ba ngày sau buổi gặp mặt ấy, Phong không hề đến thăm thêm một lần nào nữa. Đến khi trời đã ngả màu tối đen, cô vẫn ngồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. "Cạch". Tiếng cửa mở ra, Thiên chẳng buồn nhìn lấy một lần, thế mà giọng nói ồm ồm đó đã khiến cô phải quay ngoắt lại nhìn. Trong màn đêm đen thui, hắn - tên đột nhập bí ẩn như một hồn ma lang thang lúc ẩn lúc hiện.

Người đàn ông đó chỉ nói với cô mấy câu sau đó bước ra khỏi phòng như chẳng chuyện gì xảy ra. Nghe xong, mặt Thiên Thiên tái lại, cô đờ đẫn nhìn vào màn đêm đen một hồi lâu. Nhưng chỉ một hồi lâu sau đó, đôi lông mày cô nheo lại, tay còn lại giật phắt từng thứ dây dợ lằng nhằng rồi biến mất trong màn đêm.

Còn Phong: Không phải là anh không muốn đến thăm cô, mà không có thời gian mà gặp mặt cô. Hôm trước, mẹ ruột của Phong, đã đưa anh một đề nghị nho nhỏ, đúng hơn là ép buộc:

- Phong nè, con về sống cùng mẹ và dượng con đi, đừng sống chui rúc với tên súc sinh như hắn ta nữa - Không thấy Phong trả lời, bà ta chen thêm mấy câu nói uy hiếp đáng sợ - Hay con muốn cô gái đó biết được sự thật, hoặc ta nhờ dượng con xử lí công ty nhà Lâm Thị cũng được ấy nhỉ?

- Bà đang muốn nói đến ai? - Giọng nói băng lãnh lúc này mới vang lên.

- Còn ai vào đây ngoài vị hôn thê xinh đẹp tàn tật của con cơ chứ? Sao? Có đồng ý theo ta không?

Vì Thiên Thiên, Phong buộc phải đồng ý lời mời "ngọt ngào" đó. Nên, mấy ngày hôm nay, anh mải lo sắp xếp đồ đạc mà chẳng có thời gian đi thăm cô. Ngày mai, anh phải xa rời thành phố này rồi, chẳng biết có cơ hội gặp lại cô hay không? Tranh thủ nốt số thời gian còn lại, Phong tới một cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng rực rỡ, rồi leo lên xe đi tới bệnh viện.

Đứng trước cửa phòng bệnh cô, mà tim anh đập thình thịch chẳng thôi, mãi mới có thể đủ dũng khí mà bước vào. Thế lúc vào, anh đã thấy gì? Khuôn mặt Phong tái lại, đôi mắt anh dò tìm khắp căn phòng, thêm hai cái chân run run chẳng nhích nổi một bước.

Cô y tá xinh đẹp đang mải mê vuốt gấp chiếc ga giường trắng toát, chỉnh chỉnh lại chiếc gối bông. Căn phòng phảng phất mùi thuốc sát trùng nồng nặc, thêm cả cơn gió nhè nhẹ xoa vuốt mái tóc bồng bềnh của Phong. Nhưng anh không để ý gì cả, chỉ biết qua gót bước đi khi biết...chiếc giường đó không còn cô nữa rồi.

Ngày hôm sau:

Cái ngày mà Phong phải tạm biệt thành phố thân thương này. Chiếc hộp các-tông cuối cùng được xếp lên xe, cũng là lúc anh leo lên ngồi, nhìn cảnh vật trôi qua ngay trước mắt. Khi đó, Thiên Thiên đang mặc một bộ đồ thể thao màu xám trắng, đội chiếc mũ lưỡi trai của nam, chạy lướt qua chiếc xe.

Khi đó, anh mắt anh dừng lại trên người cô.

Nhưng...lại đổi hướng nhanh chóng.

Còn cô, chạy lướt qua anh chẳng hay biết gì.

Khoảnh khắc đó...

Hai còn người đi lướt qua nhau.

Lời tác giả: Xin lỗi vì lâu rồi mới ra được một chap mới. Lịch đăng truyện mình đã cập nhật ở phần [Giới thiệu] – Cái ô màu xanh xanh cạnh bìa truyện ấy nhá. Ai không thấy thì ib với mình luôn cho tiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.