Năm năm sau:
Trong căn biệt thự to lớn với họa tiết trang trí cầu kì, sực nức mùi thức ăn thơm ngon như mời gọi. Thế mà, chàng trai nhanh nhẹn bước xuống từng bậc cầu thang, trông chẳng vẻ gì là quan tâm điều đó. Vừa đi vừa chỉnh lại chiếc caravat màu xám tro vòng qua cổ áo, chỉnh sửa lại luôn phần cổ áo cong lại, và mái tóc rối bù như tổ quạ. Tiếng gọi ngọt xớt của một người phụ nữ cũng không tài nào cản nổi bước đi của anh:
-Phong, sớm như vậy mà con đã đi rồi sao?
Năm năm qua, anh không bao giờ quan tâm mấy câu hỏi dạng như vậy.
Phong bây giờ đã khác xưa nhiều lắm rồi: Mái tóc đen ngắn được vuốt keo khá là gọn gàng. Đôi lông mày nhọn đuôi lộ rõ vẻ cương nghị, và cặp mắt to tròn ánh rõ vẻ trải đời. Anh hiện tại đã cao hơn thời điểm năm năm trước rất nhiều, cách ăn mặc và tính cách cũng dần thay đổi. Trước kia, những bộ thường phục đơn giản luôn được anh ưu tiên hàng đầu. Trước kia, tính cách ấm áp như ánh mặt trời khiến nhiều người quý mến, nay lại lạnh lùng băng lãnh y tảng băng Bắc Cực ngàn năm giá lạnh.
Nếu có Thiên Thiên bên cạnh, anh sẽ không thay đổi như thế.
Leo lên chiếc xe ô tô mui trần màu đen bóng loáng, phóng nhanh về phía đường lớn, hòa vào dòng người đông đúc tập nập vào giờ cao điểm.
Không chỉ thay đổi về vẻ ngoài và tính cách, vị thế của anh cũng dần dà thay đổi. Lúc trước chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không ai biết đến mà bây giờ trở thành giám đốc một công ty lớn mà không ai không biết đến. Anh được biết đến như một thiên tài với chỉ số IQ cao ngất ngưởng, và gia cảnh giàu có khó ai có thể sánh nổi.
Năm năm trước, anh không những không gặp được cô, còn phải xa quê, đến nơi đất khách quê người cùng sống với gia đình. Năm năm là một thời gian thật dài nhưng cũng thật ngắn, anh được đào tạo nghiêm khắc đến nỗi còn chẳng kịp thành thơi nhìn ánh nắng ban mai mỗi buổi sáng, tất cả cũng chỉ vì cái công ty xa lạ mà anh chỉ có thể biết đến trên ti vi, vì cái quyền thừa kế đặc biệt – trở thành giám đốc của công ty Hàn Thị.
Trong thời gian qua, anh quá bận để có thời gian nghĩ đến bản thân, nhưng anh vẫn luôn dành chút thời gian nhớ đến cô – mỗi tình đầu ngọt ngào những cũng thật đắng cay.
Ngày qua ngày, anh giam mình trong căn phòng làm việc kín mít đến tận khuya, về đến nhà cũng chỉ đủ thời gian say sưa mà ngủ một giấc đến sáng ngày mai.
Sáng hôm sau:
Phong bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang, tiến về phía phòng ăn rộng rãi. Căn phòng với hàng chục chiếc cửa sổ lớn nối tiếp nhau, chiếc bàn dài phủ khăn trắng đủ để hai mươi con người ngồi ăn cùng với nhau. Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, Phong chán nản nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Gió lay nhẹ từng cành cây xanh mướt, khiến anh ngày lập tức liên tưởng đến mái tóc dài thướt tha của một người con gái. Tiếng hót lanh lảnh của mấy chú chim vành khuyên đậu trên cành như tiếng nói trong vắt của người con gái ấy. Áng mây trắng như bông lẳng lơ trôi trên bầu trời như cặp má phúng phính trắng nõn mềm mịn khiến ai nấy đều muốn nựng thử một lần.
Tiếng người phụ nữ ngồi đối diện anh ngay lập tức phá vỡ không gian liên tưởng hạnh phúc ngắn ngủi :
-Phong! Hôm nay là sinh nhật con, định tổ chức thế nào đây hả? – Người phụ nữ xinh đẹp đó vừa cẩn thận phết bơ lên miếng bánh mì vừa nói.
-Đơn giản thôi! – Phong nói ngắn ngủn đủ hiểu.
Trên chiếc bàn dài ấy, chỉ hai con người ngồi, một trai một gái, ngồi đối diện nhau. Đối diện anh, là một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài trẻ trung hơn hẳn so với tuổi. Mái tóc đen dài xõa ngang vai, bộ váy màu đỏ cúp ngực vai trần yểu điệu và duyên dáng lộ lên từng đường cong gợi cảm trên thân thể bà. Khuôn mặt được dặm phấn và trang điểm, ngày một trở nên xinh đẹp.
Với vẻ ngoài xinh đẹp của người phụ nữ đó, Phong lại lộ rõ vẻ mặt khó chịu. Trả lời xong liên lập tức đứng dậy, rời khỏi bàn ăn trong khi còn chưa kịp thưởng thức bữa sáng. Người phụ nữ đó thấy vậy chỉ cười nhếch môi một cái, rồi đưa bánh lên miệng, chậm rãi thưởng thức.
Đúng như câu nói sáng nay của người mẹ kiêu ngạo kia, đêm nay, một party sinh nhật được tổ chức vô cùng linh đình ngay tại khuôn viên của căn biệt thự to lớn này. Nhưng lại chẳng giống như câu trả lời của Phong, nó chẳng hề đơn giản một chút nào: Tạo hình trang trí cầu kì đẹp mắt, lương khách đông nghẹt đếm không xuể.
Đây là một cơ hội hợp tác làm ăn rất lớn đối với Phong, nên anh chỉ còn biết cầm li rượu sâm banh cụng li rồi nói chào vài câu với người này người kia, đếm đến mệt. Đi đến đâu, anh cũng nở ra một nụ cười cứng nhắc, hành động và cử chỉ lộ rõ vẻ quý tộc khiến bao nhiêu cô gái đứng nhìn mà chỉ còn biết ngất ngây.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng đột ngột dừng lại, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía cổng, nơi chiếc xe hiệu BMW đời mới nhất đỗ ngay tại. Bước xuống, là chàng vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính râm trong vô cùng oai vệ. Phong nhìn thấy chi còn biết nhếch miệng mà cười, hẳn cũng biết rõ đấy là ai.
Cánh cửa xe từ từ mở ra, một chàng trai với vẻ ngoài tuấn tú, mặc bộ vest đen lịch lãm càng tôn thêm vẻ đẹp cho bản thân, chậm rãi bước xuống. Tiếp đến, là dáng người cân đối, của một cô gái kì lạ nào đó. Mái tóc màu đen dài xõa tới ngang lưng, bộ váy ngắn ngang đầu gối bó sát vùng eo, để lộ vòng eo con kiến thon gọn.
Khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều với từng cấu tạo hoàn hảo: Đôi mắt bồ câu to tròn, lấp lánh như sao xa, bờ môi căng mọng quyến rũ, gò má hồng phúng phính, xinh xinh và cánh mũi thẳng tắp và nhỏ nhắn cũng là những thứ tạo nên vẻ đẹp tự nhiên cho cô gái này.
Chàng trai với vẻ đẹp lãng tử kia ôm eo cô gái đi lên khán đài, cầm chiếc micro chậm rãi nói từng câu từng chữ:
-Giới thiệu với mọi người, đây là vị hôn thê của tôi. Lâm Thiên Thiên!