Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 13: Chương 13: Anh Em Gặp Nhau




CHƯƠNG 13, ANH EM GẶP NHAU

Từ khóa: khối A, tỉnh L

Kết quả tìm kiếm: Khúc Y Nhiên là Thủ khoakhối A?!

Trình độ rung động của tin tức này có thể sánh ngang với tin ngày tận thếđột nhiên tới!

Lâm Phong thấy hình dung của mình tuyệt không khoa trương, cằm gã được di truyền tốt của ba mẹ thực chắc nên giờ mới không rớt đó.Lâm Phongmột phen lau mặt, cố gắng ổn định lấy trái tim nhỏ bé đang ẩn ẩn đau của mình, “Lăng Phong à, anh hình như vừa nghe nhầm.”(xưng hô anh-chú)

“Không có đâu.” Giọng nói lạnh lẽo mười phần của Khúc Lăng Phong dễ dàng đánh nát cái tự lừa mình dối người của Lâm Phong, “Sự thật chính là như thế.”

Ngay khi nghe được tin này anh đã phản xạ mở ngay trang web xác định tính chân thật của thông tin. Từ thành tích kì thi các nơi công bố, Khúc Y Nhiên từ Thủ khoa khối A tỉnh L đã trở thành Thủ khoa cả nước, tổng điểm còn cao hơn thủ khoa khối C, 30 điểm, thật quá kinh người.

Mà bài văn được điểm tối đa kia lập tức bị các trang web ra sức tuyên truyền ca ngợi, nhất là báo online tỉnh L đã đem 3 chữ “Khúc Y Nhiên”giật thành vô số tít báo. Người dân thích tin tức này còn hơn cả mấy tin scandal của làng giải trí hay mấy tin tức chính trị sóng gió.

Kì thật kẻ buồn bực nhất đúng là Thủ khoa khối C, trong lòng nó không biết đã gào thét bao nhiêu lần: cậu nói cậu học khối A sao lại viết văn tốt như vậy làm chi? Có chừa đường sống cho người ta không đây! Tôi viết văn còn chưa được điểm tối đa bao giờ đâu! Tiếng Anh tôi còn đáp sai hai câu đó!

Trời ơi, phải đen đủi như thế nào mà lại thi cùng một kì thi với thằng nhóc này chứ?!

Lâm Phong không tin vào google tìm một chút nhưng sự thật trước mắt lại làm gã không thể không tin, thằng nhóc ngu ngốc vô liêm sỉ không biết điều kia lại thật sự là Thủ khoa khối A, so với Khúc Lăng Phong năm đó là Thủ khoa thành phố còn nghịch thiên hơn!

Người ta không những toàn thành phố mà giờ đã thành toàn quốc rồi!

Mẹ, thế giới này huyền ảo quá, Lâm Phong mệt mỏi liếc ra cửa sổ, “Ta sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa!”

Khúc Lăng Phong vung tay lên, đẩy người đang che màn hình máy tính ra, “Ông từ trước tới giờ có tin bao giờ đâu.”

Lâm Phong , “…”

Không châm chọc anh thì chú chết sao?

Tin tức báo đài huyên náo, trên mạng cũng ầm ĩ nóng hổi nhưng lại không có tin nào đào ra được thân phận và “tiểu sử học hành” thời trung học của Khúc Y Nhiên, cho dù là ảnh chụp cũng rất mơ hồ.

Bọn họ thật sự là cái gì cũng không tra được?

Không, có lẽ là không có cái gan đó.

Lâm Phong nâng cằm, lông mày khẽ nhấc, “Chắc là ông ba thư ký tỉnh nhà chú áp chế tin tức này xuống đây mà.”

Đường gia cũng được mà Khúc gia cũng thế, lại không nương theo cơ hội này mà tuyên truyền thật rình rang để nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ buôn bán ngược lại cố ý khiêm tốn, có chút khó hiểu.

A, thú vị thật.

“Là ông nội và ông ngoại làm.” Cha dù làm ở tỉnh ủy cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đem tin tức hot áp chế xuống trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Xem ra lúc này anh không thể không về nhà xem một chút rồi.

Ánh mắt Khúc Lăng Phong trầm xuống, anh bỗng dưng đứng lên, xoay người đối diện với cửa sổ thủy tinh sát đất, ánh mắt nheo lại vì ánh nắng giữa trưa chói chang.

Ngũ quan sắc nét như đao khắc, đường nét góc cạnh rõ ràng lạnh lùng anh tuấn nổi bật dưới ánh mặt trời ấm áp, hình dáng thoạt nhìn phá lệ rõ ràng, anh cứ trầm mặc đứng đó, giống như một tác phẩm điêu khắc được tạo hình tỉ mỉ.

Thật lâu sau trong văn phòng mới vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng độc đáo của anh, “Đặt vé máy bay ngày mai tôi về nước.”

Lâm Phong hơi kinh ngạc, “Ê,… cho dù có về cũng làm gì mà gấp như vậy?”

Khúc Lăng Phong không trả lời trở lại bàn làm việc, mắt đảo qua đèn đỏ điện thoại đang nháy không ngừng, tùy tay ấn xuống một cái nút.

Điện thoại nối máy liền vang lên thanh âm vội vàng của quản lí nghiệp vụ của tập đoàn Barwies Kurt: “Boss, đêm mai phải cùng ngài Đường Thế Kiệt trùm nhà đất tỉnh L bên Trung Quốc bàn về hạng mục hợp tác mới! Anh xem có danh sách đặc phái viên có phải nên xác định ồi tuyên bố trong công ty hay không…”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lâm Phong, Khúc Lăng Phong lại bình tĩnh lưu lại một câu, sau đó tiêu sái chạy lấy người, “Hai vé, tôi với cậu cùng đi.”

Phía bên kia điện thoại, Barwies Kurt , “…”

Lâm Phong , “…”

Thì ra là đã dự mưu từ trước? Chú được lắm!

Barwies Kurt vẫn còn chưa dám tin, nắm chặt điện thoại không buông “Anh với tôi? Tôi với anh? Ai với ai? Boss, anh đừng làm tôi sợ, một cái hợp đồng vài tỷ liền mà chỉ phái một mình tôi đi? Không, không, không đúng, Boss anh cũng đi cùng? A! trời ạ… Kate cô có nghe thấy không? Boss nói muốn tôi đi cùng! Chỉ có hai người bọn tôi!”

Kate tay đang cứng nhắc giơ văn kiện chuẩn bị tìm Barwies kí tên xoa xoa lỗ tai bị chấn đau, “Thật có lỗi, tôi không có nghe được, còn có điều này sếp, cậu nói chuyện thành giọng Đông Bắc kìa .”

Barwies Kurt , “…”

Barwies Kurt lệ rơi, việc này sao có thể trách tôi chứ? Bộ nghiệp vụ tập đoàn trừ tôi là người Mỹ thì đều là một lũ người Đông Bắc, cứ ngày ngày làm việc cùng họ sớm muộn gì xũng biến thành một kẻ nói tiếng Anh giọng Đông Bắc mất thôi!

Sự tình phát triểm thành tình huống như thế này, Lâm Phong cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.

Nhưng cụ thể là gì thì gã lại không thể một chốc một lát nói rõ ra được. Bất quá ngay lúc Khúc Lăng Phong mang theo Barwies bay về L tỉnh S thị vào ban đêm thì Lâm Phong rốt cục đã phát hiện ra vấn đề!

Kì thật hoàn toàn không cần gã phát hiện ra thì chuyện cũng đã chình ình ngay trước mắt.

Trợ lí đặc biệt Josephine nơm nớp lo sợ đem báo cáo quý này cùng văn kiện cần kí tên “chồng đống” vào văn phòng Lâm Phong, “Boss có nói là trong mấy ngày anh ấy không ở đây thì mọi việc đều xin ý kiến của giám đốc Lâm.”

Chú ý là “chồng đống”

một chồng hai chồng— văn kiện!

Lâm Phong, kẻ vừa bị bạn xấu tính kế hãm hạibi phẫn rưng rưng ngửa mặt lên trời, “Đi em trai chú ấy Khúc Lăng Phong! Anh nguyền rủa chú đi không có về, ra cửa mỗi ngày đều gặp khắc tinh!”

Buồn bực chết chú đi, báo ứng chết chú mày luôn!

Có lẽ là thấy nguyền rủa của mình chưa đủ ác độc, Lâm Phong liền lập tức bổ sung thêm khiến Josephine nghe thấy mà kinh hãi lạnh người, “Cho chú mày tức sôi gan lên đồ khốn nạn, chú mày nhất định không tìm được vợ! Cho dù tìm được vợ cũng không có ngực! Mỗi tối ôm sân bay mà ngủ đi!”

Liên tục nã đạn hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâm Phong cuối cùng cũng thấy thoải mái trong lòng.

Gã nhìn đống văn kiện với báo cáo còn cao hơn cả một đứa trẻ trên bàn, bắt đầu suy nghĩ đến phần trăm mình chạy trốn thành công dưới mí mắt cả đống nhân viên có bao nhiêu. Nhìn đến động tác quen thuộc kia của gã, lúc này đến phiên Josephine sắp khóc, ôm đùi Lâm Phong không buông, “Giám đốc Lâm! Anh hãy thương lấy chúng em… anh mà đi nữa là muốn bọn em chết hay sao? Cả nhà ba người của em đều trông cậy vào anh mà sống đó!”

Lâm Phong , “…”

Này, cái so sánh gì đây?

“Hắt xì!” Barwies đang ở phòng nghỉ tầng 3 dành cho Boss nhà mình tại tập đoàn Đường thị ở S thị Trung Quốc hắt xì 1 cái vô cùng vang dội.

Nhân viên tiếp đón của Đường thị thân thiết hỏi thăm: “Anh có phải bị cảm không? S thị chênh lệch nhiệt độ rất lớn, có lẽ anh vẫn còn chưa quen.”

Barwies lắc lắc đầu, “Không sao, tôi không có chuyện gì.” Nói không chừng là Josephine darling đang nhớ thương hắn.

Tư tưởng đang suy nghĩ viển vông đến là tươi đẹp thì Khúc Lăng Phong đẩy cửa phòng hội nghị đi ra, Barwies rất nhanh đã hoàn hồn đứng lên lẽo đẽo theo sau đuôi Boss nhà mình.

Hắn vẫn chưa rõ tại sao Boss phái mình đi theo, nhưng lúc thời điểm mấu chốt hiệp đàm lại để hắn ngoài phòng họp. Hiện tại hắn đã biết, vì Đường thị chính là đại biểu cho Đường lão tiên sinh. Đây là một cuộc chiến thuộc level Boss một chọi một điên cuồng quyết đấu, bọn hắn tôm cá bé nhỏ thì giúp được gì.

Thật ra thì đây chỉ là một hồi bàn việc nhà trá hình việc làm ăn mà thôi.

Khúc Lăng Phong chuẩn bị đem “lễ vật” cho em trai đưa cho ông ngoại, ý tứ tuy rằng chưa nói ra nhưng biểu hiện cực kì rõ ràng – anh sẽ không dễ dàng về nhà.

Không, có lẽ là căn bản không tính về nhà.

Ông ngoại ở giữa con gái và cháu trai, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cũng không hướng quá đáng về bên nào.

“Ở bên ngoài cũng được, ông nhỡ rõ cháu có căn nhà ở ngoại ô. Lát nữa cháu thuê mấy người hầu đi, khó có dịp trở về quê hương, đừng có vội lại bay đi. Ông và ông nội cháu đều cao tuổi rồi, thân thể đều không được như xưa, có vài thứ…aiz… còn muốn trông cậy vào đám con cháu chống đỡ, thời buổi này, đã là thiên hạ của nhưng người trẻ tuổi rồi.”

Nam bí thư trẻ tuổi đi sau ông ngoại Đường nghe xong thiếu nữa phun ra một búng máu.

Thân thể không được như xưa? Là ai mỗi ngày không đi thang máy mà đi cầu thang bộ như bay đi làm? Lão nhân ngài thật sự rất khiêm tốn… rất khiêm tốn rồi…

Khúc Lăng Phong nghe hiểu ý tứ của ông ngoại nhưng chỉ nói, “Làm ông phải lo nghĩ nhiều rồi.”

Cũng không có đáp lại chính xác. Có vài thứ cần chậm rãi tính toán.

“Ông cũng nài nỉ cháu.” Trong lòng biết rõ sự tình không thể gấp, ông ngoại Đường vỗ vỗ cánh tay anh, “Tối mai không có việc gì thì ghé qua chỗ ông ngồi một chút, thím Vương mấy năm nay vẫn nhớ thương cháu đó.” Nếu nó không muốn về nhà mình đành phải đem cháu trai với con gái gọi đến nhà vậy.

Khúc Lăng Phong thấp giọng, “Vâng, trước ông cho con gửi lời hỏi thăm thím Vương.”

Thím Vương và bác Lưu đều là người của Đường gia, từ nhỏ đã nhìn haianh em nhà họ Khúc lớn lên từng chút một, bác Lưu đối với đứa út Khúc Y Nhiên thì chiều chuộng hơn còn thím Vương thì lại càng nhớ thương anh cả độc lập thành thục.

Vừa bàn việc nhà vừa không quên hợp tác kí kết các hạng mục, những phương diện chi tiết thì bảo Barwies ở lại bàn bạc cụ thể thêm với người phụ trách ở Đường thị.

Khúc Lăng Phong một người một xe chạy quanh thành phố vừa thân thuộc vừa xa lạ này, đường cái không giống năm xưa rải rác xe đẩy bày sạp, đường phố đầy những người bán hàng rong nơi nơi lén chào hàng ngày xưa đã bị chính phủ qui hoạch thành dãy phố có trật tự ngay ngắn, thoạt nhìn rất nề nếp ngay ngắn làm anh có chút hoảng hốt.

Ngay nháy mắt ngẩn ngơ này, từ trongmột ngõ phố,một thiếu niên phóng xe đạpra bất ngờ. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc dày đen nhánh, một đôi mắt sáng trong suốt như nhìn thấy đáy, đôi mắt như đang cười tựa như người bức ra từ trong tranh.

Tất nhiên nếu không có âm thanh phanh xe chói tai cùng với tiếng va chạm ầm ĩ này thì tất cả đều không liên quan đến Khúc Lăng Phong.

Nhưng giờ thì có liên quan rồi, anh đụng trúng người ta.

Tác giả (trích): mọi người đoán anh trai lái xe đụng vào ai nào?

Lạnh lùng phúc hắc công thế nào lại thành trung khuyển công, mỏi mắt chờ mong đi, vừa vặn Nhiên Nhiên lại rất phúc hắc… nguyền rủa của Lâm Phong đã bắt đầu ứng nghiệm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.