Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 12: Chương 12: Đại Ca Khúc Gia




CHƯƠNG 12, ĐẠI CA KHÚC GIA

Khúc Thiên Triết nhận chức bí thư tỉnh ủy đã hơn hai năm, ở vị trí cao này tự nhiên là không thiếu người a dua nịnh hót. Khúc gia vốn là một gia đình có truyền thống chính trị, sau khi cùng gia định giàu có nhà họ Đường kết thông gia thì lại như dệt hoa trên gấm vậy, tiền đồ vô hạn.

Trong nhà căn bản là không thiếu thứ gì!Anh muốn tặng lễ vật lấy lòng có khi người ta nhìn thấy còn chướng mắt, trực tiếp đưa tiền thì càng buồn bực hơn, bao nhiêu là đượcđây?

Số tiền nhập sổ một ngày của công ty Đường gia phỏng chừng đã đè chết bao nhiêu vọng tưởng muốn biếu tiền rồi ấy chứ…

Cho nên những người vẫn âm thầm tồn tâm tư nịnh bợ biết rất rõ, vị bí thư này ấy mà, căn bản tìm không ra cơ hội lấy lòng người ta!

À không, cơ hội gần nhất đã đến rồi.

Nghe nói Nhị công tử của Khúc bí thư năm nay thi vào đại học!

Đây là một cơ hội ngàn năm có một cỡ nào chứ! Rất nhiều kẻ rục rịch, so với chính mình thi còn sốt ruột chờ đến ngày công bố điểm hơn.

Trước kia muốn tìm một cơ hội vuốt mông ngựa đều rất khó khăn, nên lúc này cho dù Khúc gia nhị thiếu thi được bao nhiêu điểm thì cũng có một đống lớn người đến chúc mừng.

Nằm trong bồn tắm lớn bằng sứ trắng đủ chứa 3 người, ngâm mình càng lúc càng phiền cuối cùng Khúc Thiên Triết không chịu được nữa tháo pin di động ra.

Từ lúc 3h trước đến giờ điện thoại không lúc nào ngừng kêu.

“Làm sao vậy? Tức giận à?” Đường Hiểu Hiểu lập tức đi đến phía sau Khúc Thiên Triết, bỏ vị dược liệu cuối cùng vào bồn tắm, có chút buồn cười nhìn lông mày xoắn lại của chồng, nhẹ nhàng hỏi.

Nghe được tiếng vợ mình, Khúc Thiên Triết giật giật bả vai, nhoi lên thở phào nhẹ nhõm, “Hiểu Hiểu, em thấy sao?”

Đường Hiểu Hiểu run run nói, “Không bằng anh đến hỏi chính chủ xem nó thấy thế nào.”

Khúc Thiên Triết, “…”

Khúc Thiên Triết che trán, “Đừng nói là em không biết thành tích của Nhiên Nhiên nhé.”

Đường Hiểu Hiểu mím môi cười hiền lành, “Con mình thi tốt, chúng ta tự nhiên thấy vui, anh sao lại còn mặt nhăn mày nhíu được chứ? Không được như vậy nha.”

Khúc Thiên Triết trầm mặc một lát, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt vợ, “Đúng là anh đã nghĩ nhiều rồi.”

Đường Hiểu Hiểu vuốt lên đôi mày đang vô thức nhăn nhúm của chồng, thở dài nói, “Chúng ta làm cha mẹ phải tin tưởng con đúng không? Áp lực mà nó phải thừa nhận còn lớn hơn chúng ta tưởng nhiều.”

Có lẽ thành tích bết bát từ trước tới nay của Nhiên Nhiên đều là vì muốn tạo cho người ta ảo giác, muốn giấu tài chăng… rốt cuộc thì Nhiên Nhiên có điều gì đau khổ không thể nói ra…

Kỳ thật mấy người nghĩ nhiều quá =.=

Nếu hiện tại cho Khúc Y Nhiên thi lại một mình một phòng thì mấy người còn phát hiện được càng nhiều “kinh hỉ” hơn nữa!

Nhưng trên thế gian này làm gì có chữ “nếu” nên cái giả thiết trên là không thành lập.

Khúc Y Nhiên là Thủ khoakhối A là sự thực!

Đương nhiên thành tích nghịch thiên của cậu cũng dẫn đến nhiều nghi vấn, dù sao biểu hiện của Khúc Y Nhiên ở trường học lúc trước cũng rất nghịch thiên (ăn chơi, tán gái, đua xe này nọ) hơn nữa thành tích cũng chỉ bình thường, trừ môn toán ra thì cũng không có môn nào nổi trội.

Thế mà bây giờ ba môn cậu đều được điểm tối đa, anh văn tối đa, ngữ văn tuy sai một vài chỗ nho nhỏ nhưng cũng là điểm tối đa, dù là nội dung hay trình bày hay chữ viết…đều làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Cơ mà có nghi ngờ cũng vô dụng, các thầy cô chấm thi trên mạng căn bản không biết tên thí sinh, cũng không biết bài thi là của ai với ai. Cho dù có muốn đút lót chạy điểm cũng không có thể nào.

Như thế thì có kẻ lại nói, nhà học Khúc lắm tiền như vậy, mua được công nghệ cao để gian lận chứ sao!

Lời này vừa truyền ra khiến các thầy cô giám thị dựng râu: Moá! Các người xem bọn tôi là không khí chắc?Thi đại học mà có thể gian lận dễ dàng như thế thì còn cần cảnh sát làm gì ? (hở?)

“Tút tút tút…” nghe tiếng điện thoại bị ngắt, Cao Tuấn có chút ngơ ngác bỏ điện thoại xuống.

“Cái mặt mày như thế là sao, Y Nhiên nó nói gì?” Phương Ngôn vươn bàn tay to quơ quơ trước mặt nó nửa ngày rốt cục cũng hồi hồn choCao Tuấn.

“Không bằng mày đến hỏi chính chủ cảm thấy thế nào.” Cao Tuấn gãi gãi đầu, giọng nói có hơi tủi thân, “Anh Khúc cư nhiêên nhẫn tâm cúp điện thoại của tao…”

Phương Ngôn mím môi, chổi lông gà lúc nào cũng tràn đầy sức sống nay tinh thần có vẻ sa sút, thấy thế nào cũng không tự nhiên vì thế lơ đãng trấn an nói, “Mày nên cho Y Nhiên một khoảng giảm sóc, có lẽ nó đang đoán xem tin tức này có tính chân thật hay không.”

Cao Tuấn liếc mát nhìn nó, “Trường đại học đều đã dán bảng điểm, mày thấy còn là giả được sao? Đừng nói với tao hôm nay là ngày Cá tháng tư, hiệu trưởng cùng nhóm giáo viên chủ nhiệm cùng mọi người chơi trò đùa quốc tế nhá!”(chuyện cười ở nước này lại không vui ở nước khác, ý là người này thấy buồn cười nhưng người khác thì không)

Nói ra thì bọn nó cũng không tin, tài tử điểm cao trăm năm hiếm gặp lại là đứa khinh thường học tập nhất trong F4. Được rồi, có lẽ người ta cái gì cũng giỏi, chỉ là lười biểu hiện ra ngoài thôi.

Hiện tại cũng chỉ có lí do này là chấp nhận được nhất… Cao Tuấn đem quả đầu lông gà càng vò càng loạn, “Moá nó, mày không biết lúc tao đến xem điểm trông thấy tên anh Khúc được in rực rỡ tao bị dọa thành cái dạng gì đâu, thực kinh dị, còn kinh dị hơn cả bộ phim Trinh tử 3D tao xem hôm qua!”(phim ma kinh dị, gg ảnh贞子 =.=)

Kì thật không phải chỉ mình nó nghĩ như vậy, ngay cả đương sự cũng cảm thấy vạn phần kinh dị.

Di động sau khi rơi, Khúc Y Nhiên dại ra thật lâu mới hồi phục bình thường.

“Cao Tuấn tuy có điểm điên điên nhưng không phải đứa hay thích nói giỡn… như vậy…” tin vừa rồi là sự thật?

Cậu đột nhiên ý thức được để Lý Mật thi hộ mình là chuyện sai lầm cỡ nào =.=

‘Lý Mật, mày thấy sao?’

‘Hề hề hề, cậu có chuyện thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng.’

Lý Mật cười tủm tỉm bay bay trước mắt Khúc Y Nhiên, một chút cảm giác “ăn năn” cũng không có, “Tôi cũng đâu có cố ý, tại đề lần này thật sự quá dễ nên không làm sai được, điểm kém thì nhục lắm.Darling, cưng cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, thi đứng đầu là chuyện tốt mà.’ Bao nhiêu người thắp hương nằm mơ đều muốn đứng nhất mà có được đâu!

‘Cái xưng hô này mày học ở đâu?’ Khúc Y Nhiên cười khổ lắc đầu, ‘Không phải là vấn đề đứng nhất hay không, sớm biết thế tiếng anh tao nên làm ít lại một chút.’

Chức nghiệp linh môi sư vốn đã đặc thù, tuy không phải không thể gặp ánh sáng nhưng cũng không phải loại nghịch thiên quá mức nổi bật như thế này.

Chỉ sợ, mệnh cách lại có điều biến hóa. Thôi, nên đến thì phải đến, trốn cũng không được.

Linh đối với hơi thở phi thường mẫn cảm, Lý Mật nhận thấy hơi thở xao động quanh thân Khúc Y Nhiên đã bình tĩnh xuống giống như cái gì cũng từng xảy ra làm nó kinh ngạc không thôi, ‘Thật không nghĩ tới nhanh như vậy cậu đã nghĩ thông.’

‘Ừ, đã nghĩ thông.’ Lúc đầu chỉ là muốn tìm đại một trường đại học đọc sách nhưng bây giờ có lẽ sự lựa chọn càng rộng. ‘Cũng không biết cái phiếu đăng ký nguyện vọng của ta có được chấp nhận hay không.’

‘Chắc chắn không được.’ Lý Mật vẻ mặt rối rắm nhớ tới lúc Khúc Y Nhiên tuyệt bút vung lên, tùy tay điền loạn phiếu nguyện vọng. Kết quả thật đúng là không chấp nhận, nghe nói người phụ trách đại học A đã gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường trung học thí điểm bảo cậu quyết định lại.

Đại học A – đại học tốt nhất cũng yêu cầu cao nhất toàn tỉnh, là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người. Có một luật bất thành văn từ nhiều năm nay chính là Thủ khoathành phố sẽ bị đại học A cuỗm đi. Thủ khoa tốt, Thủ khoahay, Thủ khoa nghịch thiên, có thể nhập học rồi tự chọn chuyên ngành a!

‘Cái gì? Không… bạn học Khúc em vẫn nên suy nghĩ kĩ lại, cho dù không học chuyên ngành kĩ thuật cũng nên học khoa có liên quan đến môn tự nhiên chứ…” như thế nào lại chọn học khoa Văn?Phó hiệu trưởng đại học A đầy đầu hỏi chấm.

Khúc Y Nhiên lại đã sớm quyết định rồi, kiên trì muốn học ngành tiếng Trung! Với cái thành tích khối A của cậu, đi học kĩ thuật chẳng khác nào phá hỏng đường sống của chính mình.

Chuyên ngành máy tính mà phó hiệu trưởng đề cử lại càng không thể đi, cậu là một con gà mù IT chính hiệu, ngoại trừ mở trang web chat chít linh tinh thì không biết gì nữa.

“Thật sự xin lỗi, em cảm thấy tiếng Trung vẫn thích hợp với em hơn.”

“Đừng a, em cứ nghĩ lại đi…” Phó hiệu trưởng sắp khóc, ai nghĩThủ khoa khối A lại không muốn học khối A đâu? “Nghĩ xong thì báo cho thầy trước khai giảng là được.” Nói xong phó hiệu trưởng liền cúp điện thoại ngay, cũng không quản như thế là thất lễ hay không, tóm lại là không để cho Khúc Y Nhiên cơ hội đáp lời.

Khúc Y Nhiên bất đắc dĩ tắt di động, vậy thì nói sau, nói trước hay sau thì cũng thế… lúc trước thì lo không cẩn thận nộp giấy trắng chỉ có thể học đại học bằng tiền giờ. Giờ có trường chủ động nhận cậu đã rất khá.

Họa mạc đại vu bất tri túc, tri túc giả thường nhạc. (Kẻ không biết đủ thì thường gặp hoạ, người biết đủ là thôi thường vui)

Sau khi dán điểm, điện thoại kêu không ngừng.

“Nhiên Nhiên giỏi quá, để ông nghĩ coi nên thưởng gì cho con nào?”

“Không cần đâu ông ngoại, căn nhà lúc trước ông cho con rất tốt mà.”

“Thật à, con vào ở không tồi chứ? Ừ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” giọng ông nghe qua rất vui mừng.

“Vâng… vâng, không tồi.” Tay Khúc Y Nhiên cầm điện thoại cứng đờ, trả lời có chút hàm hồ. Chắc là bố mẹ sợ chuyện phòng ở ma quái nếu nói cho hai ông nội ngoại lại khiến hai người lo lắng nên đã đem sự tình giấu đi.

Bên kia điện thoại, ông ngoại tự nói nhỏ một hồi, lại nói với Khúc Y Nhiên, “Anh cháu mà biết mấy năm nay cháu đã thay đổi như vậy, trong lòng nhất định sẽ rất vui.”

Khúc Y Nhiên, “…” kì thật trước khi thân thể đổi chủ thì chả thay đổi cái gì.

Tuy nhiên cậu vẫn thuận theo trả lời, “Vâng, đúng vậy.”

Ông tuy ngoài miệng nói là không tặng quà gì nữa nhưng vẫn có kế hoạch lấy quà hiếm lạ tặng cháu mình cho vui. Thành tích thi tốt như vậy, lúc trước phải ôn tập nỗ lực biếtbao nhiêu đây! Ông không giống vợ chồng Đường Hiểu Hiểu băn khoăn này nọ mà trực tiếp gọi điện thoại xuyên đại dương cho thằng cháu mình, cưỡng chế yêu cầu nó phải mang XXX với XXX về cho em trai.

Mặt đã lạnh đến có thể đóng băng, Khúc Lăng Phong nhíu mi buông điện thoại (vâng, tát hoa, tát đèn nhang lên đây chào mừng tiểu ca lên sàn!)

“Lại là ai chọc giận chú? Để anh đoán nhá…” Lâm Phong (phong= đỉnh núi, ngọn núi), kẻ năm đó cùng Khúc Lăng Phong sang Mỹ dốc sức xây dựng sự nghiệp vui cười lắc lắc ngón tay, “Để anh đoán, là đường dây cá nhân…sẽ không phải là người nhà đi?”

Khúc Lăng Phong không để ý đến ngữ khí trêu đùa của gã, trầm mặc liền đại biểu đáp án của anh.

Lâm Phong trừng mắt nhìn, “Anh đoán trúng rồi? Được rồi, bảo chú trở về?”

“Ừ.” Khúc Lăng Phong sắc mặt bình tĩnh, theo lời Lâm Phong thì đây là kiểu bình tĩnh đáng sợ, bên bờ bùng phát. Nhưng kỳ thật thì trong lòng Khúc Lăng Phong nghi hoặc rất lớn.

Lâm Phong tò mò hỏi, “Vì lí do gì?”

Khúc Lăng Phong, “Em trai thi đỗ đại học.”

Hắn mới không tin, chỉ vì em trai thi đỗ đại học mà có thể đem Khúc Lăng Phong ở Mỹ kéo về được, “Hả? Rồi sao?”

Hai ngón út và áp út ma sát với nhau, ánh mắt Khúc Lăng Phong trầm lắng, “Nghe nói là Thủ khoakhối A thành phố.”

Lâm Phong , “…”

Mẹ, ngày mai sẽ không phải là tận thế chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.