Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 11: Chương 11: Thành Tích Bất Ngờ




CHƯƠNG 11, THÀNH TÍCH BẤT NGỜ

Tẩy đi mùi đặc trưng của thuốc nhuộm tóc, mái tóc vàng so le không đều vào tay Thẩm Mặc như được ban cho sinh mệnh mới, đen nhánh tỏa sáng, dùng máy sấy không tiếng động thổi khô lại tinh tế chỉnh sửa qua đem đến cho mái tóc cảm giác đẳng cấp cao và màu sắc rực rỡ hẳn lên.

Chất tóc không tồi có khác, kết quả làm người ta sáng mắt ra.

Thẩm Mặc cực kì hài lòng với kiệt tác của mình, tuy da Tiểu Nhiên rất trắng, thích hợp với việc nhuộm màu nhưng màu đen lại mang đến một cảm giác cực kì khác. Thật giống như là trời sinh đã hợp tóc đen vậy, cả người nhìn qua thiếu vài phần khoa trương nhưng lại thêm vài phần nho nhã.

“Ha ha, xong rồi.” Thẩm Mặc cong miệng cười, khóe mắt theo nụ cười mà nhếch thành một độ cong tao nhã, vừa vặn bị bọn Cao Tuấn chạy vội lên xem kiểu đầu mới của Khúc Y Nhiên bắt gặp.

Cao Tuấn giật mình, sợ tới độ suýt nữa thì cắn vào lưỡi.

“Người cười híp mắt kia thật là Thẩm Mặc? Trời ạ…Muốn nghịch thiên rồi!” Kẻ lạnh như băng lúc cười lên cũng rất đẹp, nhưng Cao Tuấn vẫn như cũ bất bình căm giận trong lòng.

Vì moẹ gì đối với ai cũng có vẻ mặt ôn hòa mà cứ với mình lại khốn nạn như vậy?

Cao Tuấn mím môi không nói, lảo đảo đi theo sau Phương Ngôn cùng Ngụy Tấn.

Phương Ngôn và Ngụy Tấn đều đơ cả rồi.

Ngụy Tấn, “Đây…”

Phương Ngôn, “Đây …”

Cao Tuấn, “Đây …? Đây cái gì mà đây?”

Cao Tuấnngẩng đầu nhìn theo ánh mắt hai thằng kia thì cũng đơ luôn, nhìn chằm chằm Khúc Y Nhiên đang nói nhỏ cùng Thẩm Mặc hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Dù đã hơn ba năm chưa thấy anh Khúc để tóc đen nhưng như thế này cũng làm người ta quá sợ hãi đi!

Cao Tuấn quay qua mấy thằng kia hỏi, “Bọn mày còn nhớ cái vụ trường mình bỏ phiếu bình chọn trai đẹpanh Khúc xếp thứ mấy không?”

Ngụy Tấn lắc lắc đầu, “Tao nhớ rõ là đứng thứ tư.”

Phương Ngôn cũng gật gật đầu, nó cũng nhớ là thứ tư mà, Ngụy Tấn có ưu thế dáng người cao ráo nên xếp thứ ba, hai đứa đứng đầu có một đứa là đối thủ một mất một còn của Cao Tuấn.

Cao Tuấn cắn môi, lộ ra cái răng nanh nhỏ, “Giờ tao thấy anh Khúc được bầu lên hạng hai cũng không ngạc nhiên đâu, không nghĩ tới khi đổi kiểu tóc con nhà tử tế thì khí chất có thể thay đổi nhiều như vậy.”

Phương Ngôn lau đi mấy cái hắc tuyến bên thái dương, “Vậy mày cũng đi đổi kiểu đầu con nhà tử tế đi.”

“Tao…còn lâu mới đổi!” Cao Tuấn định nói có thể xem thử nhưng khi tầm mắt cùng Thẩm Mặc đối nhau liền lập tức mạnh miệng sửa lại.

Một đầu chổi lông gà sáng lạn đối với quả đầu đen mới nhuộm lại của Khúc Y Nhiên đối lập nhau cực kì chói mắt. Khóe miệng tươi cười của Thẩm Mặc đột nhiên trầm xuống, sắc mặt bỗng dưng ngẩn ngơ. Cao Tuấn nghiêng đầu, trong lòng đều là cảm giác khó chịu.

Đường Hiểu Hiểu vỗ vỗ vai bạn cũ, có chút buồn cười nhìn biểu tình đột biến của Thẩm Mặc, “Ha ha, Tiểu Tuấn làm sao chọc giận anh vậy, đem nó dọa thành như vậy, hơn thua với một đứa nhỏ làm cái gì.”

“Không có gì.” Thẩm Mặc cuối cùng liếc Cao Tuấn một cái, nhẹ nhàng nhếch khóe môi lạnh lùng nói, “Cao tiểu thiếu gia sao, ày, chất tóc tốt như thế mà làm hỏng tới độ này.”

“Hả, Chỉ vì thế?” Đường Hiểu Hiểu cũng không tin, cô dừng một chút, nhẹ giọng hỏi, “Có phải hay không là … ‘anh ta’?”

Thẩm Mặc dời tầm mắt, một lát sau cười khổ gật gật đầu.

Kiểu tóc mới đổi làm Khúc Y Nhiên cực kì vừa ý. Rốt cục không phải là một đầu cỏ khô nữa rồi, tuy cậu cũng hay gặp qua nhiều thứ bất thường nhưng kì thật vẫn rất bảo thủ nha. Người khác thích thế nào thì kệ họ, tóc của mình thì nhất định phải là màu đen truyền thống mới được.

“Cảm ơn chú.”

“Việc nhỏ thôi.” Thẩm Mặc đã khôi phục bình thường, hai tay nhét túi quần đi đến bên Khúc Y Nhiên.

Có lẽ người thường không cảm nhận được vây quanh Thẩm Mặc là một vẻ ảm đạm hiu quạnh, Khúc Y Nhiên nhìn sắc mặt chú ấy không có gì khác nhưng đáy mắt lại xẹt qua đau thương không giấu được. Cậu nghĩ nghĩ rồi nói, “Gần đây chú đừng nhận thêm việc nữa, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Hả? Tiểu Nhiên biết chú đang làm việc gì sao?” Thẩm Mặcnhếch một bên lông mày xinh đẹp hỏi.

Khúc Y Nhiên cũng không trả lời câu hỏi của chú ấy mà chỉ cười cười tạo một cảm giác thần bí, “Nghe nói có một nơi hoa anh đào đã nở rồi, thỉnh thoảng chú cũng nên bỏ bớt công việc mà đi ra ngoài đi chơi một chút cũng không tồi.”

Thẩm Mặc có chút thất thần.

Khúc Y Nhiên biết Thẩm Mặc nghe hiểu ám chỉ của cậu. Hoa anh đào tháng 6 đã nở là ở chỗ nào Thẩm Mặc so với cậu còn rõ ràng hơn. Thiên cơ được tiết lộ xảo diệu như vậy, không tính đúng không! Chính là Khúc Y Nhiên có một chút ngạc nhiên, người Thẩm Mặc chờ đợi nhiều năm như vậy lại giống chú ấy, đều là nam nhân không thể nào thật hơn. Có vài thứ không ai có thể nắm chắc, giống như tình yêu vậy. Tuy rằng lí luận âm dương hoàn toàn bị đảo điên nhưng thật ra Khúc Y Nhiên thấy cũng bình thường.Tình yêu đồng tính so với tình yêu dị tính thì càng khó khăn, muốn bảo vệ nó cũng rất vất vả mà để đến được với nhau hạnh phúc (tu thành chính quả) thì còn cố gắng nhiều hơn người thường. Dù là tình yêu đồng tính hay dị tính thì tình yêu là không bao giờ sai, con người ai khống chế được được mình không động lòng đâu. Chính là không nghĩ tới đạo lí này nhiều năm sau lại ứng đến trên người cậu.

Khúc Y Nhiên giờ cũng không nhìn thấy một sợi tơ rất tinh tế buộc chặt gắt gao trên ngón út của mình, một sợi tơ đỏ nối liền với một người nào bên kia đại dương.

Bữa tối phong phú ngon miệng, bởi vì có Thẩm Mặc cũng gia nhập nên không khí trên bàn ăn có chút tế nhị.

Cao Tuấn buồn đời vùi đầu ăn mà không nói gì, nhưng rất nhanh nó đã bị đồ ăn ngon bắt làm tù binh, quản cái gì tức giận, cái gì không khí không phải, đôi đũa múa may mà quai hàm cũng nhai không ngừng.

Bản chất vô lo vô nghĩ của nó lại được biểu hiện đầy đủ, Phương Ngôn đối diện với Ngụy Tấn cùng cười. Xem ra bọn nó lo lắng là thừa rồi, thằng ngốc Cao Tuấn này chả biết mang thù là gì đâu.

“Nhiên Nhiên thay đổi thật sự lớn, basuýt nữa không nhận ra.” Khúc Thiên Triết thở dài.

Đường Hiểu Hiểu cũng cực kì đồng ý, con mình lúc trước cũng rất chói lóa nhưng bây giờ lại có một hương vị độc đáo không nói nên lời, tuyệt đối chỉ có trên người mỹ thiếu niên a, “Người ta đều nói A Mặc có bàn tay thần kì, quả nhiên không sai.”

Nhìn miếng sườn sắp gắp lên bị kẻ nào đó cướp đi, Thẩm Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, “Lần này anh cũng không dám tranh công, là Tiểu Nhiên có trụ cột tốt (chỉ chất tóc, dáng mặt, nước da…), anh chỉ sửa sang lại một chút mà thôi.” Anh cũng không có khiêm tốn.

Khúc Y Nhiên vì đang nhớ thương chuyện đi lấy ngọc nên khẩu vị thường thường, ăn cũng không nhiều lắm.

Bạn bè đều ở đây mà cậu xin ra cũng không lễ phép cho lắm, đành đợi đến khi bọn Ngụy Tấn ba người được lái xe chở về nhà rồi mới gọi quản gia dẫn mình đến căn phòng trong lời mẹ nói.

“Chính là nơi này, Nhị thiếu.”

Quản gia Lưu cung kính cúi người mở cửa cho cậu, rất nhiều đồ trang sức bằng ngọc đập vào hoa hết cả mắt. Chính là… ngọc đã trải qua xử lí mài giũa nhiều quá lại mất đi vẻ sáng bóng và linh tính vốn có.

Thật đáng tiếc.

Khúc Y Nhiên

Nhẹ vỗ một khối ngọc đã được điêu khắc thành Tỳ hưungậm ngọc, cảm xúc tuyệt vời, thợ chạm khéo léo tinh tế cứ như dùng Quỷ phủ thần công (tài nghệ điêu luyện không phải của người thường) làm ra nhưng một chút linh khí cũng không có.

(Tỳ hưu, 1 con vật trong thần thoại, mang ý nghĩa phong thuỷ, tỳ hưu là 1 con vật không có hậu môn, chỉ ăn vào chứ không thải ra nên người càng ngày càng to lớn, đặt trong nhà mang ý tụ tài tụ lộc)

Đường Hiểu Hiểu cất trữ rất nhiều ngọc nhưng phù hợp để chứa Lý Mậtmột cái cũng không có, mà ngay cả ngọc có linh khí cũng rất ít, thật làm người ta có chút thất vọng,

Cuối cùng Khúc Y Nhiên chọn ra ba khối bạch ngọc bình thường, đem linh khí dung làm một thể để tinh lọc một phần tử khí tà khí trên người Lý Mật. Tuy chưa thể tinh lọchoàn toàn nhưng vẫn có thể kéo dài ít ngày.

‘Kéo dài đến tháng sau là không vấn đề.’ Cậu định cố hết sức trong khoảng thời gian này tìm thử linh khí.

‘Ồ, cũng tốt mà.’ Lý Mật cũng biết có thể ở lại nhân gian hay không đành tùy duyên, có vài thứ không thể cưỡng cầu, đạo lí này nó cũng dần hiểu ra.

‘Tâm tình của mày hình như thay đổi rồi.’ Khúc Y Nhiên hơi hơi kinh ngạc.

‘Ừ, đúng vậy.’ Tuy vẫn như trước chấp chất cuộc thi nhưng lại như có chỗ không giống. Lý Mật đã từ trong di động chui ra, nhìn đủ các kiểu dáng trang sức ngọc không khỏi cười ra tiếng, ‘Ha ha, mẹ cậu thật lợi hại, nghe nói đống ngọc này đều do cô tha về, một người cuồng mua sắm đây mà.’

‘Mẹ quả thật rất thích mua sắm.’ Hơn nữa mấy ngày nay đều cuồng mua sắm qua mạng, tối hôm qua còn bắt mình đi theo tư vấn giá tiền với kiểu dáng mấy cái trâm cài tóc đâu.

‘Nhà có tiền mà, trang sức nhiều đến mức có thể mở cửa hàng đem bán. À, đúng rồi, bọn cậu bao giờ thì có thể tra điểm?’

‘Xem điểm? Điểm gì?’ Khúc Y Nhiên mờ mịt.

Lý Mật không nói gì quăng cho cậu một ánh mắt xem thường, ‘Điểm thi đại học ấy, xin cậu đấy, rốt cuộc cậu là thí sinh hay tôi là thí sinh hả?’

Khúc Y Nhiên nói, ‘Không phải là cả haiđứa sao?’

Lý Mật, ‘…’

Lý Mật, ‘Được rồi, vấn đề này pass, tôi nhớ rõ hình như là 23 hằng năm là đã bắt đầu có thể tra điểm, cậu khi nào tra được điểm thìnhớ nói cho tôi biết.’

‘À? Ừ.’

Khúc Y Nhiên vẫn chưa hiểu được ám chỉ của Lý Mật là gì. Tra điểm hai chữ này rất nhanh đã bị cậu vứt sau đầu, qua 25 rồi mà vẫn chưa có nhớ đến. Cậu còn bận đi tìm linh khí.

Chùa miếu, đạo quán, phố lớn ngõ nhỏ cậu đều tìm qua, thậm chí trêntaobao cũng tìm vài vòng rồi nhưng không hề có thu hoạch gì.(trang web mua sắm giống amazon)

Gặp gỡ linh khí cần duyên phận, chuỗi ngọc cậu đeo trên cổ tay trước kia là đồ gia truyền của Khúc gia, xem như không tính.

Giờ cậu cũng thử đi tìm ‘linh môi sư Khúc Y Nhiên bốn năm trước’ nhưng cũng không có tiến triển, giống như Khúc gia linh môi chưa từng tồn tại ở S thị.

Khó quá, mắt thấy sắp đến tháng 8, ngày Lý Mật dừng lại ở nhân gian ngày càng ngắn.

“Được rồi, được rồi, cậu cũng đã cố hết sức rồi. Trước tiên đi xem điểm đã, chuyện của tôi từ từ giải quyết.’

Khúc Y Nhiên nghe nó nói như thế, trong lòng cười khổ, đã sắp không còn thời gian để từ từ nữa rồi, ‘Xem điểm không vội, tao lại đi tới chùa Từ Ân, mày ở nhà chờ.’

Nơi Phật môn thanh tịnh, Lý Mật đương nhiên sẽ không vào được.

Lý Mật còn muốn nói gì nhưng di động nó tạm trú lại rung không ngừng.

Là số của Ngụy Tấn, khi nhấc máy lại là giọng Cao Tuấn, cao giọng đến nỗi Khúc Y Nhiên đem di dộng cách xa lỗ tai một chút, “Anh Khúc – ! Mày nghịch thiên!”

“Cái gì cơ?” Khúc Y Nhiên xoa xoa lỗ tai, trực tiếp ấn loa ngoài, không dám để máy gần tai.

“Moẹ, anh Khúc mày quá trâu bò! Chân nhân bất lộ tướng! Đứng đầu toàn thành phố! Thủ khoakhối A! Anh Khúc ơi tao rất là vinh dự về mày… ê ê ê? Anh Khúc mày còn nghe không đấy?”

Còn nghe không á?

Đương nhiên là đang nghe.

Tuy nhiên là ‘cạch’ một tiếng di động từ trong tay rớt xuống đất.

Trích lời tác giả lảm nhảm: thành tích Tiểu Nhiên thật bất ngờ, Thủ khoa khối A lại muốn đi học văn, ta cảm thấy mình thật xấu xa o( − ^ −+)o

Chương sau tiểu công đến, mau tát hoa tới cúng bái anh trai đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.