CHƯƠNG 10,QUAN HỆ
Tung hoa chào mừng sự xuất hiện của tiểu công!!! chấm chấm nước mắt chờ thật lâu a
Khúc Y Nhiên lặng im đánh giá khối ngọc trên cổ Cao Tuấn, hình thức rất đơn giản, ngoài một tia màu đỏ ra thì cũng không có gì đặc biệt. Người thường nhìn không ra xung quanh miếng ngọc kia có một vòng linh khí mỏng manh, cho dù nó không được mài giũa tinh tế nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa, ngọc có “linh tính” đặc biệt rất tốt cho thân thể. (lí do ảnh ăn nhiều chăng :’’>)
Qua hai ngày tiếp xúc Khúc Y Nhiên đã bước đầu hiểu được tính cách tùy tiện của Cao Tuấn nhưng cái chổi lông gà dễ xù lông này khi cởi áo ra lại được khí của ngọc bội vây quanh trông trầm ồn đi không ít. Xem ra kì người dưỡng ngọc đã qua giờ là ngọc dưỡng người, như vậy là Cao Tuấn đã đeo khối ngọc này nhiều năm rồi. Vậy thì dù trong xe có ít người đi nữa Khúc Y Nhiên cũng không thể mặt dày đi mượn khối ngọc bội kia rồi. Ngọc này tuy có linh khí nhưng không thuần khiết.
Cứ cho là cậu có thể tạm thời mượn được khối ngọc kia rồi dùng nó tinh lọc Lý Mật xong mới trả lại thì… kì thật Cao Tuấn cũng sẽ chẳng phát hiện ngọc có gì bất thường nhưng Khúc Y Nhiên biết khối ngọc đó đã không òcn tác dụng tốt đối với thân thể nữa rồi, nó gần như chỉ là một khối ngọc trắng bình thường thôi.
Trong lòng im lặng thở dài, Khúc Y Nhiên đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, không nhìn lên cổ Cao Tuấn nữa. Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Cậu sờ sờ đầu Lí quỷ, vỗ nhẹ vài cái. (hở, vỗ cái di động ak =.=)
‘An tâm đi.’ Không chỉ nói với Lý Mậtmà còn là tự an ủi chính mình.
Lý Mật tuy không hiểu lắm nhưng vẫn lưu luyến bay quanh khối ngọc vài vòng, thậm chí còn có loại xúc động muốn ôm đứng lên hung hăng hôn mấy cái cơ. Nhưng Khúc Y Nhiên đã nói vậy thì chắc chắn có lí do của cậu ta, Lý Mật sẽ không mạo hiểm đi hành động thiếu suy nghĩ.
Đoàn người trở lại nhà họ Khúc, Khúc Y Nhiên chậm rì rì theo đuôi mọi người, trong lòng cân nhắc.
“Mẹ, mẹ có đồ trang sức nào toàn bằng ngọc không?” cậu hỏi thử.
“Ừ có, sao thế?” lúc trước Đường Hiểu Hiểu vừa vặn đi càn quét mua sắm qua Myanmar mua về một đống giờ chất cả trong một căn phòng chuyên để ngọc. “Ha ha, Nhiên Nhiên có hứng thú với ngọc ak? Bảo bác Lưu mang con lên lầu 3, thích cái nào thì cứ lấy.”
Quả nhiên thử đúng chỗ rồi!
Khúc Y Nhiên gật gật đầu, nếu đã có sẵn rồi thì cậu tạm thời không cần vội vàng.
Nhưng mà Cao Tuấn lại sờ sờ miếng ngọc trên cổ mình nghi hoặc hỏi, “anh Khúc sao mày lại đi lối này?”
Khúc Y Nhiên thuận miệng nói, “Đi theo mày mà.” (chả biết chỗ này dư nào, có thể là Cao Tuấn hỏi sao anh cũng muốn đeo ngọc, Y Nhiên tả lời là đeo giống cậu ==)
Cao Tuấn, “…”
Ngụy Tấn cùng Phương Ngônnhìn ậu với ánh mắt giống như dành cho Cao Tuấn.
Khụ… đều là ánh mắt dành cho quái vật.
“Đi a Cao Tuấn, mày cũng làm xu hướng mới đi, ‘thủy triều mới’ ấy.” Xu hướng chổi lông gà thì có, Ngụy Tấn trong lòng cười thầm.
“Nó ak –‘’ Phương Ngôn líu lưỡi, “Được rồi, đúng là đủ ‘triều’. Y Nhiên mày đừng có lẩn thẩn mà cắt quả đầu giống đuôi gà nhé, kì thực kiểu tóc hiện tại cũng đẹp lắm.” So với thằng ngốc nào đó đúng là đẹp hơn không biết bao nhiều lần.
“Ê, hai đứa mày nói đủ chưa!” Cao Tuấn không thể nhịn được nữa đề cao giọng, đang chuẩn bị ‘sửa lại án xử sai’ cho mình thì thoáng thấy một thân ảnh, nó hớn hở chạy qua, “Bác Lưu! Đã lâu không gặp, bác dạo này thân thể vẫn khỏe chứ?”
Chân chó cười đến sáng lạn, chỉ kém mỗi cái đuôi ngoe nguấy lắc lư đằng sau thôi.
Bác quản gia khẽ gật đầu, “Cao thiếu gia yên tâm, đồ ăn cậu thích nhất đã chuẩn bị tốt lắm.”
Lập tức bị người ta tóm được tâm tư, Cao Tuấn đỏ mặt vuốt đầu cười hắc hắc không ngừng, “Đúng là chỉ có Bác Lưu hiểu cháu, hắc hắc hắc…”
“Thằng ngốc này, mất mặt còn mang đến nhà người khác.” Phương Ngôn che trán.
Ngụy Tấn đồng tình vỗ vai hắn, “Người anh em, vất vả rồi, tao cũng rất nghi ngờ hai đứa mày làm thế nào mà sống chung hòa bình với nhau được tận 15 năm thế.”
“Ở chung hòa bình cái giề? Có mà hòa bình ấy, vừa mới trước đây chúng tao ngày nào chẳng nháo, lần nào cũng là anh tao… khụ… tao đi xem nó đây, không để nó tiếp tục dọa người nữa.” Phương Ngôn nói đến một nửa thì đổi hướng, Ngụy Tấn trong lòng thấy kì quái nhưng cũng không để ý tiểu tiết. Phương Ngôn với mình đều là con một, có lẽ là nói anh họ, nó cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì.
Quản gia phân phó nữ giúp việc bưng đến mấy đĩa điểm tâm nhỏ mà bọn Cao Tuấn thích ăn nhất rồi mới nói với Đường Hiểu Hiểu, “Tiểu thư,ngài Thẩm Mặc đã đến rồi.”
“Thế ak, chắc đang ở phòng tạo mẫu tầng hai phải không? Ha ha, anh ấy còn nhanh hơn cả chúng ta nữa.” Đường Hiểu Hiểu cười cười, xoay người kéo tay Khúc Y Nhiên, “Thiên Triết, anh chiêu đãi bọn nhóc, em mang Nhiên Nhiên đi gặp Ammer nhé.”
“Ừ.”
“Ammer?” đang cắm đầu cắm cổ vùi đầu ăn, Cao Tuấn hàm hồ hỏi, “Chú Khúc, Đường tỷ rất thân với Thẩm Mặc đại sư sao?”
Khúc Thiên Triết cũng không có trả lời câu hỏi của nó, nhíu mày nói, “Cao Tuấn cháu gọi chú là chú Khúc có phải ám chỉ là chú đây rất già không?”
“Sao thế được…khụ khụ…sao thế được chứ!” Cao Tuấn vỗ ngực, rụt lui cổ, “Chú xem, cháu đã có một anh Khúc, cũng đâu thể gọi chú là Khúc đại ca… gọi Y Nhiên là Khúc tiểu ca a…”
Thật không hổ là cán bộ tỉnh, khí thế thực lớn a!
Khúc Thiên Triết buồn cười lắc đầu, “Chúng ta với Thẩm Mặc là bạn trung học.”
“Gì gì gì? Khúc đại ca với Đường tỉ và Thẩm Mặc là bạn trung học?”
Cao Tuấn rất tự nhiên mà sửa miệng, tin này thực sự là chấn động, nó ngơ ngác thì thào tự nói, “Mấy người đều nghịch thiên sao? Thẩm Mặc cũng mới hơn 40? Mẹ cháu nha…” nó còn tưởng quỷ cao ngạo Thẩm Mặc kia nhiều lắm cũng chỉ 30 tuổi.
Người lãnh ngạo là thật, tuấn mĩ lại càng không giả. Giơ tay nhấc chân đều mang theo tao nhã cự kì, Thẩm Mặc là một kẻ phi thường để ý tiểu tiết lại càng chú trọng bản chất nam nhân. Tóc Khúc Y Nhiên tuy rằng không biết làm ở đâu mà lại được cái màu như cỏ phơi nắng thế này nhưng chất tóc do di truyền của Đường Hiểu Hiểu cùng với Khúc Thiên Triết nên vẫn tốt cực kì, rất thích hợp chỉnh sửa tạo hình nha.
“Mỗi lần vuốt tóc của cháu ta lại có ảo giác sinh ra một loại hạnh phúc nha.” Thẩm Mặc nhìn hình bóng thiếu niên im lặng phản chiếu qua tấm gương, cúi thắt lưng ghé vào tai cậu thấp giọng nói.
“Chú cũng nói rồi, là ảo giác thôi.” Khúc Y Nhiên cười rộ lên, tuy bên tai bị thổi thổi rất ngứa nhưng cũng không thấy được ác ý gì. Người bình thường có vẻ ngoài càng lạnh lùng thì trong lòng càng ấm nóng. Thẩm Mặc chính là một người như thế.
Biểu tình của chú ấy dao động cực nhỏ, ngũ quan lạnh lùng như băng khắc nhưng lúc tạo mẫu tóc cho người khác thì thần thái toát ra, dù không cần cố ý mỉm cười thì vẻ mặt của chú ấy cũng rất sống động.
“Lâu không gặp mà Tiểu Nhiên đã thành thục ra nhiều nha.” Thẩm Mặc đứng thẳng người, đầu ngón tay đảo quanh đuôi tóc của Khúc Y Nhiên, giọng nói nghe qua có chút miễn cưỡng, “Có yêu cầu gì nói xem nào.”
“Nhuộm đen, cắt ngắn.” Cậu nói ra 4 chữ vẫn ấp ủ từ lâu trong lòng.
“Hả, thế thôi?” Thẩm Mặc cực kì kinh ngạc.
“Vâng, vậy thôi.” Khúc Y Nhiên thấy chú ấy không có động tác gì tiếp theo nghĩ vẫn quyết định giải thích một chút, “Chú là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng, cháu chỉ là kẻ ngoài nghề, biết gì mà nói, vẫn là để chú làm a.”
Thẩm Mặc nâng cằm nhìn cậu qua gương nửa ngày, “Cháu đã tin tưởng chú như thế thì để chú đây cân nhắc kĩ càng cho xem nào.”
“Cảm ơn chú.”
“Ừ.” Thẩm Mặc không nói nhiều đã cầm lấy dụng cụ quen thuộc bắt đầu phác thảo mẫu thiết kế trong đầu.
Anh với Đường Hiểu Hiểu và Khúc Thiên Triết là bạn cùng lớp thời trung học, tuy rằng đi du học đại học nước ngoài nhưng 3 năm 3 người vẫn duy trì liên lạc. Thằng nhóc lúc trước còn nắm ống quần mình đòi kẹo giờ cũng trưởng thành rồi, “Thời gian trôi qua thật là nhanh, Hiểu Hiểu.”
Chỉnh trang lại thuốc nhuộm tóc, Thẩm Mặc bỏ bao tay ra đi đến bên người Đường Hiểu Hiểu.
“Đúng vậy, nhanh thật.” Đường Hiểu Hiểu quấn quấn lọn tóc quăn, nhìn anh hỏi, “Nhiều năm rồi mà cũng không tìm bạn gái đi?”
Thẩm Mặc lắc lắc đầu, “Không hợp.”
“Ammer…” Đường Hiểu Hiểu nhìn biểu tình vân đạm phong khinh của anh mà lòng có chút chua xót, “Đảo mắt một cái lúc con em đám cưới mà anh cũng chưa kết hôn đâu.”
“Ha ha a.” Thẩm Mặc chỉ cười khẽ.
Với tính hướng của anh thì đời này không thể kết hôn, muốn trách chỉ trách anh nhìn nhầm người mà thôi.
Bên kia, Khúc Y Nhiên từ từ nhắm hai mắt dựa vào ghế da yên lặng cảm nhận quá trình tóc vàng biến đen.
‘Lý Mật.’
‘Gì?’
‘Không cần truyền hình trực tiếp, tao có thể nghe rõ bọn họ nói gì.’
‘Khụ khụ… cậu…khụ nhĩ lực của cậu cũng không tồi nhe.’
Khúc Y Nhiên mím môi không để ý đến nó, ngón tay linh hoạt lại khẽ giật giật, mọi người trong phòng đều không phát hiện được áng sáng trắng thoáng nhấp nhoáng.
“Đường tình tuy có chút gập ghềnh cũng hơi dài (trắc trở lâu ấy) nhưng kết quả coi như không tồi.”
Sợi tơ hồng ở ngón út rất rõ ràng, người yêu đã sớm định rồi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thôi. (40t rồi…) mà Thẩm Mặc vừa lúc lại rất kiên nhẫn.
‘anh Khúc, ngươi bấm tay tính cái gì đó?’ Nó thấy rất mơ hồ a.
‘Nhân duyên của chú ấy.’
‘Thật?’ Lý Mật ngây ra như phỗng, buột miệng nói một câu, ‘Vậy cậu cũng tính cho tôi đi.’
‘Mi thấy sao?’
‘Khụ…’
“Đúng rồi Hiểu Hiểu.” Bên này Thẩm Mặc đột nhiên chuyển đề tài. “Mấy hôm trước ta đi tham gia xu hướng mới bên Paris có nhìn thấy Lăng Phong.”
“Lăng Phong?” hình như khá lâu rồi chưa có nghe tên con cả nhà mình từ miệng người khác, Đường Hiểu Hiểu có chút thất thần, lập tức cười cười, “A, nó có khỏe không?”
Thẩm Mặc dừng một chút, đến tình hình con mình mà còn phải nghe từ miệng người khác mới biết, xem ra nhà này đang có chuyện. Anh cũng không thừa nước đục thả câu nữa đối với bạn cũ nói thẳng, “Rất có tinh thần, làm ăn cũng rất tốt, từ Mỹ mở rộng sang Pháp. Em không cần quan tâm nhiều, nó biết cội rễ của mình ở nơi nào, rồi sẽ có ngày trở về.”
“Vâng, em biết…” Đường Hiểu Hiểu cắn môi, cười gượng ép.
“Tốt lắm, tốt lắm, anh biết ngay là không nên nói đề tài này, em xem mặt em coi. Đi, chúng ta đi xem kiểu tóc mới của tiểu Nhiên.” Thẩm Mặc nói xong liền đi qua chỗ Khúc Y Nhiên đang ngồi, “Ra đây chú gội đầu cho, thời gian cũng đủ rồi đấy.”
“Vâng.” Khúc Y Nhiên ngắm những ngón tay khớp xương rõ ràng của anh, nở nụ cười nhợt nhạt.