CHƯƠNG 9, PHÁT TRIỂN NGOÀI Ý MUỐN
một người một quỷ liên thủ đã vượt qua kì thi ngày hôm sau, Khúc Y Nhiên cũng không để ý điểm số lắm vì cậu đã cố hết sức rồi, còn lại thuận theo ý trời đi. Quan trọng là mình không có nộp giấy trắng, đương nhiên chuyện quan trọng bây giờ là tìm cho Lý Mậtmột nơi dung thân tạm thời. Không thể để nó cứ bay bay sau lưng mình được. Mặc dù sau khi môn thi buổi sáng kết thúc Lý Mật liền chui ra lại không ầm ĩ ngồi xem mình làm bài thi tiếng Anh buổi chiều nhưng Khúc Y Nhiên vẫn thấy có chút nệt mỏi.
Không nói đến thân thể này mấy hôm trước vừa bị ngã cầu thang mà chính linh hồn cậu xũng chưa hòa hợp hoàn toàn với thân thể này đâu. Cậu dám để Lý Mật bám đuôi mình quả là một sự mạo hiểm không nhỏ.
Lý Mật tuyệt đối có cơ hội nhân lúc cậu không phòng bị mà nhập thân, cướp lấy thân thể này nhưng nó không có làm, nó chỉ là hơi cố chấp quá đáng thôi, tâm tư rất thuần linh. Đó cũng là lí do Khúc Y Nhiên nguyện ý tiếp tục giúp nó.một con quỷ tâm tính thiện lương như thế có ở lại nhân gian cũng không ảnh hưởng gì lớn.
‘Quên đi, mày trước bám tạm vào túi bút của tao đi.’ Khúc Y Nhiên nhu nhu mi tâm, cậu tạm thời không tìm thấy thứ gì thích hợp cả.
‘A, nhỏ quá vậy?’Lý Mật có chút ghét bỏ nhìn cái túi bút bé tẹo trong tay cậu. Vải dệt cao bồi, bên trong chật ních bút cùng một khối dâu tây trông như làm bằng da. Bảo nó cùng cái thứ đồ chơi này ngốc cũng một chỗ?
‘Không cần! Quỷ cũng có tôn nghiêm mà.’ Nó phi thường kiên dịnh cự tuyệt.
Khúc Y Nhiên, ‘…’
Khúc Y Nhiên, ‘Vậy mày muốn thế nào?’
Lý Mật sờ sờ cằm, tay huy loạn một hồi mới phát hiện mình chả sờ được vào thứ gì, ‘Khụ, khụ khụ, cậu có mang di động không?’
‘Có, ở trong tủ để đồ.’ Bởi vì cậu học trường này nên trước khi thi có thể đem di động bỏ vào ngăn tủ của mình cất. Điểm này cũng là lúc ăn cơm hôm qua nghe Ngụy Tấn nói mới biết, vì thế hôm nay cậu liền đem quả táo 5 đã bị format trắng tinh kia bỏ vào ngăn tủ của mình khóa lại.
Khúc Y Nhiên hiểu ý của Lý Mật liền nói, ‘Chờ chút tao đi lấy về.’
Lý Mật gật đầu, ‘Được, nhanh lên nha, tôi muốn xem di động của cậu là loại gì! Ai, học sinh trung học bây giờ thật sướng, mỗi đứa trong tay đều có một hai cái di động, lúc tao còn học trung học cả khoa cũng chỉ mới mấy người có.’
‘Kì thật lúc tao học cũng thế mà.’ Khúc Y Nhiên trôi chảy nói một câu.
Lý Mật, ‘…’
Khúc Y Nhiên, ‘…’
Lý Mật, ‘Cậu vừa nói cái gì?’
Khúc Y Nhiên, ‘Ta vừa nói gì?’
Lý Mật có chút nghi hoặc, ‘Cậu vừa nói lúc cậu học trung học…’
Khúc Y Nhiên hàm hồ nói, ‘A, chuyện này một chốcmột lát không thể nói rõ với mày được, nhưng từ nay về sau có thể gọi tao là anh Khúc.’
Lý Mật, ‘…’
Thẳng đến lúc Khúc Y Nhiên đến lớp mình mở tủ để đồ lôi con Iphone ra lắc lắc trước mặt thì Lý Mật mới hoảng hốt hoàn hồn, kêu thử một tiếng, ‘anh Khúc?’
‘Ừ, có chuyện gì?’
‘Cậu đáp lời thật ak =.=‘Lý Mật khóe miệng run rẩy.
‘Dùng xưng hô này đi, đi thôi.’ Con quỷ này thực sự có nhiều biểu tình nha.
Vì thế từ giờ phút này di động của Khúc Y Nhiên có nhiều thêm một cái linh, thỉnh thoảng màn hình chính lại sáng lên khi bạn Lí quỷ bay bay. Cảnh tượng như vậy cũng duy trì được gần 10 ngày. 10 ngày bảo ngắn không ngắn bảo dài không dài.
“Đi mau đi mau! Đến nhà mày ăn chùa!” Cao Tuấn tùy tiện chạy đến vẻ mặt tao chờ ngày này đã lâu.
Phương Ngôn dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ, “Thùng cơm, mày không phải vừa ăn một cái hamburger sao? Bên miệng vẫn còn chứng cớ kia kìa.”
Cao Tuấn vô tình lau khóe miệng dính sốt cà chua một phát, “Chỉ là tùy tiện mua ở canteen thôi, làm sao sánh bằng đầu bếp nhà Khúc Y Nhiên chứ? Ha ha ha, sườn xào chua ngọt, dê hấp rượu, tao đến đây!”
Dường như không có chuyện gì cho điện thoại vào túi quần, Khúc Y Nhiên nhìn Cao Tuấn cũng Ngụy Tấn đang nhún vai. Thằng nhóc vô tâm vô phế này thật đáng yêu.
Khúc Y Nhiên nghiêng đầu nói với 3 đứa đang rất chờ mong được đi ăn chùa kia, “Thế thì đi thôi.”
Mấy hôm trước liên tục uống canh bổ đến phát ói, hôm qua bữa tối mẹ lại nấu cho một bàn thức ăn ngon nên Khúc Y Nhiên cũng không biết tay nghề của đầu bếp nhà mình giỏi như thế nào.
“Đi mau đi mau, chị Đường nhất định đang chờ rất sót ruột! anh Khúc mày chậm quá!” một tiếng anh Khúc kêu lên làm Lí quỷ dựng thẳng ngón tay giữa.
“Tao thấy mày tham ăn đến hỏng rồi, không nên gọi là Đường tỉ…”
“Hừ, kệ tao! Chính mày cũng nhớ thương món bánh bao gạch cua nhà Y Nhiên còn gì, Phương Ngôn ak, tao với mày là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên tao còn không hiểu mày sao?”
“A, tiểu tử mày được lắm.” Phương Ngôn cười bất đắc dĩ, có trời mới biết nó là như thế nào cũng tiểu tử này lớn lên.
Ngụy Tấn đi phía sau yêu sách hỏi Khúc Y Nhiên, “Dạo này Phương Ngôn toàn bắt nạt Cao Tuấn nhỉ, mày có biết vì sao không?”
“Vì sao thế?”
“Vì cái tên ấy mà, Cao Tuấn khinh bỉ cái tên ‘Phương Ngôn’, lần nào tiểu tử này cũng chọc cho Phương Ngôn xù lông, bị đánh mãi cũng không biết đường mà nhớ lấy.”
“…” là như vậy?
Mẹ Đường cùng cha Khúc đã chờ ở cổng, hôm nay có nhiều người nên mẹ Đường liền gọi lái xe đem con Anhdillac đến, màu đen bề bộn không che được sự xa hoa của chiếc xe, báo hại vô số học sinh trong trường bu lại xem. Cơ mà mẹ Đường lại rất thoải mái nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt của mọi người cũng không có bày ratư thế cao ngạo của kẻ có tiền, “Chị cả cái gì, em trai cái gì, đó là con ta! Con thứ hai nhà ta.”
“Trời ơi, chị trẻ quá!”
“Ta cứ tưởng mấy người là chị em chứ!”
“Sao có thể chứ.” Đường Hiểu Hiểu cười cười, vẫy tay với Khúc Y Nhiên nói, “Nhiên Nhiên, ở đây nè.”
“Mẹ, ba.” Khúc Y Nhiên quýnh quáng chạy qua, cậu vẫn là lần đầu tiên bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, thấy thực mất tự nhiên nhưng cũng không thể quay đầu bỏ chạy, thế thì mất mặt mẹ lắm.
“Chị đường, chúng ta chuẩn bị đi ăn chùa uống chùa nè!” Cao Tuấn da mặt dày như da trâu nhếch môi cười ngây ngô.
“Đường tỉ, quấy rầy rồi.” Phương Ngôn với Ngụy Tấn vẫn duy trì được lễ nghi.
‘Nhà cậu thật nhiều tiền nha, không trông ra cậu là thiếu gia có tiền đó.’ Thanh âm Lý Mật truyền ra từ túi quần.
Khúc Y Nhiên giật mình, ‘Nha, thường thôi.’
‘Đừng giả vờ, loại xe này mà thường á? Có hẳn lái xe riêng, kia thật là mẹ cậu? Rất trẻ nha, ba cậu trông không giống người thch nói chuyện nhưng cũng rất tuấn tú nha, tuấn nam mĩ nữ, hèn gì cậu trông như thủy linh vậy.’ (thủy linh = thủy tinh linh, yêu tinh nước)
Khúc Y Nhiên đầu đầy hắc tuyến, ‘Thủy linh là dùng để hình dung con trai sao?’
‘A, ha ha ha, tôi học khoa Lí mà, văn chương mù tịt, cậu cũng biết mà… dù sao thì cậu bộ dạng không tồi ha, chính là có ý như vậy đó, còn 3 tên nhóc kia chắc gia thế cũng không bình thường, còn có, tên nhóc tóc vàng kia cứ nhìn lén cậu!’
‘A, mày có thể im miệng một tí được không!’Mặc dù di động đã niệm tinh lọc chú nhưng vẫn chưa tinh lọc được hoàn toàn Lý Mật.
Nhóc tóc vàng?
3 chữ này làm Khúc Y Nhiên chú ý thật lớn. Phương Ngôn có nhìn trộm cậu hay không không quan trọng, Khúc Y Nhiên đột nhiên nghĩ tới chính mình bây giờ còn không phải là một đầu tóc vàng chói mắt sao!
Cái màu rực rỡ này nhìn thế nào cũng giống cỏ bị phơi một ngày nắng to vậy.
“Mẹ, thợ cắt tóc nhà mình tối nay rảnh không?” Trong nhà đến phòng chữa bệnh chuyên dụng cũng có, còn có một spa chuyên bảo dưỡng dung nhan, phỏng chừng cũng không thiếu nhà tạo mẫu đâu ha.
Đường Hiểu Hiểu đang cùng Cao Tuấn nói chuyện tào lao quay ra nhìn cậu, “Tất nhiên, chú S.M nói chỉ cần con gọi là chú ấy liền rảnh nha.”
Chú S.M ak… Khúc Y Nhiên trầm mặc một lúc nói, “Con muốn cắt tóc tối nay.”
“Không thành vấn đề, lão Vương, tí nữa anh gọi điện thoại bảo anh S đến nhé.”
“Vâng, phu nhân.” Lái xe cung kính đáp.
“Tao dựa vào, S.M? sẽ không phải là Thẩm Mặc đại sư đấy chứ!” (đại sư = nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng ấy, kể cả nhà thiết kế trang phục cũng gọi là lão sư nha) Cao Tuấn vỗ đùi, đầu tí nữa đụng trần xe.
“Cao Tuấn, ngồi yên nha.” Phương Ngôn nhanh tay lẹ mắt đem người kéo trở về, con gà này lúc nào cũng dễ xúc động.
“Mày không biết Thẩm Mặc sao Phương tiểu thân ái? Chính là Thẩm MặcThẩm Mặc đó, mẹ ta lúc trước phải mất không biết bao nhân tình mới mời ổng về tạo mẫu tóc cho cả nhà 4 người được! Tay nghề thì khỏi chê nhưng tính cách quá vặn vẹo a!”
Vốn đã đồng ý tạo mẫu tóc cho cả nhà 4 ngườiCao gia nhưng khi nhìn đến quả đầu như cái chổi lông gà của Cao Tuấn thì bỏ lại một câu, “Chất tóc quá kém, không cắt.”
Nói xong nguẩy mông bước đi, để lại Cao Tuấn giương mắt nhìn. một nhà 4 người, đến cả bộ tóc của chị hai hết ép lại uốn, uốn lại ép đều nhận vì cái quái gì không nhận ta?
Thật quá vặn vẹo!!!
“Thẩm Mặc làm sao chọc giận mày thế?” Ngụy Tấn buồn cười nhìn con gà con Cao Tuấn đang loạn xù lông, Phương Ngôn còn mang vẻ mặt bất đắc dĩ ấn vai nó xuống.
Cao Tuấn liếc mắt nhìn, ỉu xìu nói, “Ổng chướng mắt tao, bảo chất tóc tao xấu không tạo hình được.”
“Phốc.” Cả xe đều cười.
Phương Ngôn không nể mặt nói, “Chất tóc của mày thực xấu mà, chưa thấy ai xấu hơn đâu, tóc gì mà như lông gà?”
Khúc Y Nhiên cũng sờ sờ tóc Cao Tuấn, “Thật sự rất xấu, sờ rất thô.”
Tuy biết tóc mình xấu nhưng Cao Tuấn vẫn đỏ mặt phản bác, “Đó là màu cà ri! anh Khúc đến mày cũng khi dễ tao!”
Khúc Y Nhiên vô tội buông tay, “Xin lỗi nhe, tao chỉ ăn ngay nói thẳng thôi mà.”
Cao Tuấn, “…”
Thì ra đây mới là kẻ tàn nhẫn nhất, giờCao Tuấn mới phát hiện ra những lời Phương Ngôn trêu chọc mình trước đây đều như gió thoảng, chân chính bão lớn mới là đây!
Cao Tuấn náo loạn đến đỏ mặt tía tai, vẻ mặt ủy khuất cởi ra hai cúc áo sơ mi cùng hai cúc tay áo. một khối bạch ngọc trên cổ nó làm Khúc Y Nhiên chú ý.
Là ngọc có linh khí! Tuy không thuần khiết lắm nhưng cũng đủ để tinh lọc Lý Mật rồi.