Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14, NHỮNG NGƯỜI HỮU DUYÊN.

Trừ bỏ ngày đi đến trường nhận phiếu điểm thì Khúc Y Nhiên không có ngày nào nhàn rỗi, cậu lái chiếc xe đạp màu trắng số lượng có hạn mà mẹ Đường đặt mua cho, bôn ba khắp phố lớn ngõ nhỏ, các chùa miếu đạo quán, hi vọng tìm ra linh khí có duyên với mình, thuận tiện cũng thỏa mãn nguyện vọng “mang tôi đi chơi đây đó” của Lý Mật.

Tuy nhiên bản lĩnh nhớ đường “hơn người” của cậu lại làm Lý Mật được mở mang tầm mắt.

‘Bạn học Khúc Y Nhiên à, cậu chắc chắn là mình sinh ra và lớn lên ở S thị chứ?’ Lý Mậtđã hơn một lần hỏi như vậy.

‘Đúng, điểm ấy mày không cần hoài nghi.’ Khúc Y Nhiên vẫn đạp xe rất nhàn nhã, không thèm để ý rằng con đường nhỏ này cậu đã đi qua 3 lần rồi.

‘Ok, cậu không quen đường tôi có thể hiểu được, con nhà giàu mỗi ngày đều có người đưa đón. Nhưng tôi khâm phục nhất là… vì sao đã chỉ rõ đường cho cậu rồi mà cậu còn có thể đi lệch được.’ Hơn nữa vào rồi không ra được, ít nhất vòng vèo nửa giờ vẫn chưa ra.

Khúc Y Nhiên cười khẽ lắc đầu, ‘Đại khái là do duyên phận đi, ta cùng với nơi này có duyên nên mới không ra được.’

‘Được, cậu nói thế nào chả có lí. Không biết từ giờ đến tối có thể đến được chùa Từ Ân(từ trong hiền từ, ân trong ân huệ) không… aiz…’ khó có được một lần Khúc Y Nhiên đáp ứng cho nó đi chùa miếu, kết quả lại tốn một đống thời gian trên mấy con đường này.

Nếu không biết tính cậu ta có khi lại nghĩ là cậu ta cố ý ấy chứ.

Nhưng hết lần này đến lần khác nhìn thấy nhiều thứ, hôm nay chỉ thấy nhưng không trách cậu ta được.

Khúc Y Nhiên cười không nói nhưng trong lòng cũng có chút buồn bực.

Cậu tuy là tên mù đường không hơn, nhưng mù đến trình độ này thì cũng hơi kì quái, không cần Lý Mật nói thì cậu cũng nghĩ đến.

Chẳng qua làm sao kì quái Khúc Y Nhiên cũng không biết.

Vị trí con đường tuy rằng hẻo lánh một chút nhưng cũng là một con đường rộng mở sáng ngời, không tồn tại hơi thở quỷ dị nào, càng không có dấu vết có linh thường đi qua.

“Rốt cuộc là vì sao?” cậu thấp giọng thì thào.

Trong đầu hình như có một cái gì đó chớp nhoáng hiện lên thật nhanh làm nghi vấn trong lòng cậu càng ngày càng sâu.

Nhưng ngay tại lúc Khúc Y Nhiên đang đắm chìm vào suy nghĩ này thì một chiếc xe thể thao bạc liền thẳng tắp phóng lại đây. Nếu không phải Lý Mật hỏa tốc dùng lực làm đá cuội va đến thủng săm xe đúng lúc thì cậu cũng không chỉ bị trầy da đơn giản như vậy.

Mu bàn tay phải chảy ra một vệt máu, đùi trắng nõn cũng có một vết bầm, Khúc Y Nhiên nhìn qua có chút chật vật thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm ơn vớiLý Mật.

‘Cám ơn, là tao không để ý, không nghĩ tới chỗ này còn có xe chạy qua.’ Cậu vòng vo 3 bốn lần vẫn là lần đầu gặp được xe khác, lại còn đụng vào nhau. Lý Mậtnúp trong điện thoại di động, may mắn là cái tình trạng nửa oán linh một không phải quỷ hồn này của nó còn có chút hữu dụng, ‘Tâm trí đâu đâu thì cũng phải xem địa điểm chứ, như vậy rất nguy hiểm đó.’

Cho tới bây giờ không nghĩ có ngày bị linh thuyết giáo, Khúc Y Nhiên còn thật sự trả lời, ‘Ừ, tao sẽ nhớ kĩ.’

Mà Khúc Lăng Phong trong lòng đang ảo não chính mình thất thần tí nữa gây ra sự cố không thể vãn hồi cũng bước xuống chiếc xe màu xám bạc đi đến đây, ánh nắng chói chang mà anh lại một thân tây trang đen thẳng tắp, anh khí bức người nhưng thân thể lại phát ra khí lạnh làm Lý Mật cảm thấy người này so với chính mình còn giống u linh hơn.

Anh mở miệng, thanh âm trầm thấp, “Có thể tự mình đứng lên không?”

Tuy rằng tầm mắt lơ đãng đảo qua nhưng Khúc Y Nhiên lại nhớ rõ thiếu niên xinh đẹp như bức họa đang đạp xe. Giờ phút này lại nhìn thấy thiếu niên này ngã ngồi trên mặt đất, mặc quần lửng caro, hai chân trắng nõn thon dài bị những vết thương và vết bầm tím loang lổ chói mắt che kín, miệng vết thương trên tay thoạt nhìn như rất sâu, máu chảy không ngừng.

Tóc đen cũng có chút hỗn độn, áo trắng hưu nhàn bị dính chút bụi, đôi giày thể thao màu xanh đang bị anh dẫm dưới chân…nhưng hết thảy hình như không ảnh hưởng đến khí chất dịu dàng ôn hoà của thiếu niên.

Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, một động tác tùy ý lại bình thường nhưng cậu làm lại hết sức tao nhã.

“Chắc là được.” Khúc Y Nhiên giật giật mắt cá chân, cổ chân giống như đã bị thương, một tay không thể nhấc lên được.

“Xin lỗi, chỉ sợ là không được rồi.” Khúc Y Nhiên lại ngã xuống, cười nhợt nhạt với anh.

Rõ ràng là mình đâm vào cậu ấy mà người bị đâm còn nói xin lỗi trước khi mình nói xin lỗi. Một cảm giác vô cùng kỳ diệu sinh ra làm Khúc Lăng Phong cũng không trưng ra biếu tình cứng nhắc lạnh băng thường ngày, khuôn mặt hiếm thấy nhu hòa thả lỏng, cả người khí chất nội liễm, ngoài ý muốn nhìn rất giống một anh trai đáng tin cậy, nhưng phối với bộ tây trang đen kia quả thật không hợp.

“Không, nên xin lỗi phải là tôi. Rất xin lỗi cậu.” Nói xong anh khom người giơ tay ra với Khúc Y Nhiên, “Tôi dìu cậu.”

Khúc Y Nhiên vui vẻ nhận, mình bị thương là chuyện trước mắt, không nên cậy mạnh.

“Cảm ơn.” Nói xong lại không hề keo kiệt mà nở nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh trắng tinh, khuôn mặt tươi cười tuấn tú có chút trẻ con lại dị thường chân thành.

Khúc Lăng Phong thu tay lại, lặng im vuốt cằm, trong lòng đối với thiếu niên lễ phép lại ngại ngùng này sinh ra không ít hảo cảm.

Gặp lại không biết, Khúc Y Nhiên chưa thấy qua vị anh trai trong truyền thuyết nhà mình, tự nhiên sẽ không biết người đàn ông trầm mặc lãnh tuấn này chính là Khúc Lăng Phong, Khúc gia đại thiếu.

Mà Khúc Lăng Phong ba năm trước rời nhà, khi đó Khúc Y Nhiên mới trung học cơ sở năm ba, tóc đã tẩy và nhuộm thành màu rượu đỏ hoa mĩ.Ba năm ngoại hình biến hóa thật lớn, anh tự nhiên sẽ không đem thiếu niên tao nhã này liên tưởng đến em trai ruột của mình.

Không khí yên lặng, nhất thời có thể nghe được tiếng gió rung động sàn sạt.

Khúc Lăng Phong, “Tôi đụng vào xe cậu.”

Khúc Y Nhiên, “Tôi đụng vào xe anh.”

Khúc Lăng Phong , “…”

Khúc Y Nhiên , “…”

Khúc Lăng Phong dùng một cái tư thể “mời” để đối phương nói trước, Khúc Y Nhiên cười cười, “Thật xin lỗi, là tôi đụng phải xe của anh.”

“Chuyện này là do tôi.” Khúc Lăng Phong chủ động cúi xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của thiếu niên.

Kinh ngạc có chút đáng yêu, tâm tình tăm tối mấy ngày nay đều tan như mây khói, Khúc Lăng Phong tầm mắt không dấu vết đảo qua chiếc Maserati số lượng có hạn màu trắng đang lăn lóc trên đường kia, thấp giọng nói, “Tôi cũng đụng vào xe cậu.”

“Ha ha, chúng ta tính hòa nhau đi.”

Như là bị tiếng cười của cậu lây nhiễm, Khúc Lăng Phong cực kì hiếm lạ cũng nhếch khóe môi, “Ừm, hình như đúng là như thế.”

Lý Mật đột nhiên kì quái hỏi: ‘Bị đụng phải mà tâm tình tốt nhỉ? Xem cậu cười với anh ta có bao nhiêu vui vẻ.’

Khúc Y Nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, ‘Khụ, mày xem xe của anh ta trông có vẻ rất đắt tiền, còn bị xước một đống sơn thế kia, tao ra ngoài không có mang nhiều tiền, đền không nổi đâu…’

Lý Mật, ‘…’

Thì ra là thế.

Khúc Y Nhiên đã có chút quen với cổ chân đau nhức, tuy rằng không quá thoải mái nhưng nếu kiên trì về đến nhà cũng vẫn được. Kiểm tra đơn giản xe của mình, có chút xước sơn, dơ vài chỗ, cũng không có gì trở ngại, tay lái không vấn đề gì mà bánh xe cũng thế.

Mấy cái xe hiện đại này vào khời điểm mấu chốt biểu hiện ra đầy đủ chất lượng cùng tính năng tuyệt vời của mình, đụng vào một chiếc xe thể thao mà con xe đạp màu trắng nhìn mỏng manh cũng không có thiệt hại quá nhiều.

Miệng vết thương trên mu bàn tay không tiếp tục chảy máu nữa, xem ra nó đã bắt đầu cầm máu.

“Vậy tôi đi trước.” Khúc Y Nhiên một lần nữa leolên xe, tóc tai càng hỗn độn, Khúc Lăng Phong nhìn không được nên lấy ngón tay vuốt lại một chút, anh đặc biệt tự nhiên nói, “Đi đi.”

Cũng do động tác này của Khúc Lăng Phong mà Khúc Y Nhiên mới vô tình nhìn thấy một vòng ngọc mau xanh lục trên cổ tay anh, là một khối cầu bằng ngọc cực kì đơn giản nhưng so với chuỗi vòng hạt bạch ngọc trước kia của cậu càng thêm tinh thuần linh khí!

“Cái kia, cái kia có thể tặng cho tôi không?” Khúc Y Nhiên không chút nào che dấu kích động cùng vội vàng của mình. Loại linh ngọc cực tinh thuần này so với của Cao Tuấn có chút khác biệt, người thường dùng không được nhưng đối với linh môi sư mà nói thì là linh khí hộ thân tốt nhất, cho dù là chỉ dẫn vong linh hay xua tan âm phách cũng đều được.

Khúc Lăng Phong theo tầm mắt thiếu niên nhìn lại, thì ra là một quả cầu bằng ngọc năm đó anh thuận tay mua trên một phố mua bán nhỏ trước cửa chùa Từ Ân.Ánh mắt nóng cháy lại chuyên chú, mặt mày cong cong, vẻ mặt có chút không yên cực giống sóc con nhìn đồ ăn.

Trong lòng Khúc Lăng Phong vừa nghĩ, rất nhanh tháo ra quả cầu bằng ngọc trên tay để vào lòng bàn tay cậu, “Được chứ, coi như là bồi thường cho xe của cậu.”

“Rất cảm ơn anh!” người hữu duyên, linh khí cũng hữu duyên.

Tuy rằng có thể dùng tiền mua nhưng quà tặng thì lại có ý nghĩa không giống.

“Không cần khách khí.” Thấy cậu thích thú nắm chặt trong tay không buông, Khúc Lăng Phong tuy không biết viên ngọc này có ý nghĩa đặc biệt gì đối với cậu nhưng cũng rất vui vì mình đã giúp được gì cho cậu.

‘Linh khí linh khí! Thật đúng là linh khí. Mày có thể ở lại nhân gian rồi.’ Khúc Y Nhiên vuốt ve quả cầu bằng ngọc bóng lóng, trong lòng khẩn cấp nói vớiLý Mật.

‘Ừ ừ ừ, đã biết đã biết, lại nói có phải cậu có duyên với nơi này không? Hề hề sao tôi thấy cậu so với tôi còn cao hứng hơn vậy?’ Lý Mật ngóc đầu từ di động ra xem, cười khanh khách nhìn quả cầu trong tay cậu, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm xẹt qua tim.

Cỡ nào ngạc nhiên chứ, nó là quỷ mà lại cảm thấy ấm áp.

Cám ơn cậu, Khúc Y Nhiên.

Tác giả: chương này chưa kịp xem, hi vọng mọi người hỗ trợ tìm sâu(bug = sâu bọ, lỗi).

Một hồi tai nạn cẩu huyết chấm dứt, mọi người nói Khúc gia đại ca buổi tối mà nhìn thấy Khúc gia tiểu đệ thì có phản ứng gì?

Nga rống rống, tui hơi bị tà ác ấy!

Nửa đêm về nhà xem lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.