Linh Môi Sư Trọng Sinh

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15, LẠI GẶP LẠI.

Lý Mật chính thức chuyển nhà, vui vui vẻ vẻ từ cái di động chật chội chuyển đến bên trong linh ngọc cực kì hiếm thấy trong truyền thuyết kia.

Mới đầu nó còn có chút không tin, quả cầu bằng ngọc kia thoạt nhìn chỉ hơi trong suốt oánh nhuận, có thể thần thông đến thế nào? Nhưng mà nó vào trong tay Khúc Y Nhiên lại thần thông như thế!

Vài câu chú ngữ cổ xưa mà Lý Mật không hiểu được nhẹ nhàng niệm ra, thân thể nó bị một ánh sáng trắng ấm áp hoàn toàn bao phủ, tử khí bị hấp thu toàn bô, cải tạo “thể chất” oán linh của nó.

Quá trình tinh lọc vô cùng thuận lợi, Lý Mật lại một lần nữa cảm nhận được ấm áp đã lâu.

Khúc Y Nhiên nhìn biểu tình hưng phấn không che giấu của y cũng cười theo, “Sao, bây giờ có cảm giác gì?’ (Lý Mật từ oán linh-nó được nâng cấp thành y, đổi theo tác giả thay đổi nhân xưng)

Lý Mật vui vẻ bay lên hô to, ‘Cảm giác tốt cực kì! Tác giả cẩu huyết rốt cục đã đem nhân xưng của tôi từ “nó” đổi lên “y” rồi.’

Khúc Y Nhiên gật đầu, “Đây là chuyện tốt, chứng minh cậu một lần nữa làm người.”

Nay, Lý Mật tuy vẫn là một linh sau lưng bình thường nhưng là một linh tốt có thể báo ân làm việc thiện.Cậu ta có thể tùy ý trên đường cái bay tới thổi đi cũng không lo va vào làm đoản thọ hay suy yếu người khác, tồn tại của cậu ta với chung quanh đã không có ảnh hưởng gì.

“Tuy nhiên cậu cùng với cô nhi viện đã không còn ràng buộc nữa rồi, ân tình kiếp trước cậu đã báo đáp xong.” Khúc Y Nhiên kiên nhẫn mười phần giải thích với Lý Mật.

Lý Mật lăn một vòng trong không trung, như cười như không nhìn cậu, “Đã biết, đại linh môi sư.”

Kì thật người mà tôi muốn báo đáp ân tình bây giờ là cậu — Khúc Y Nhiên.Nhưng mà nhất thời Lý Mật còn chưa tìm ra phương thức báo đáp thích hợp, tên nhóc này nhà có tiền nhiều đến mức khiến người ta giận sôi, cái gì cũng không thiếu, lại còn là linh môi sư thần thông, muốn báo đáp cũng không có cơ hội!

“Bằng không về sau tôi là GPS human chỉ đường cho cậu.”Đại não Lý Mật “đinh” một tiếng sáng lên cái bóng đèn, y lại nghĩ ra được một ý hat!

“Ớ…” Khúc Y Nhiên đỡ bàn quay đầu qua chỗ khác =.=, “Tùy cậu đi.”

Vì sao cứ phải chỉ ra cái sựu thật là tôi mù đường chứ… đã nói là do ta“có duyên” với con đường kia mà, nếu không cũng không gặp được người kia, xin được ngọc…Cho nên tôi không phải là đứa mù đường đến nỗi rẽ trái rẽ phải cũng không biết =.=

Lý Mật giờ đã thành một linh sau lưng tốt đẹp thuần khiết, không cần sợ bị âm dương sư bắt đi làm thức thần, cũng không cần sợ hắc bạch nhị lão truy nã, y có thể tùy thời trốn vào trong linh ngọc tị nạn.Không thể không nói, linh khí thật sự là một thứ tuyệt vời. Mỗi ngày Khúc Y Nhiên đều chạy ra ngoài tìm linh khí, cố tình hôm nay ra cửa lại gặp “duyên”.

Rõ ràng đã định trước là duyên phận này không chỉ đến đây là hết.

Khúc Y Nhiên cũng không hỏi tên người kia, vì cậu có một dự cảm mãnh liệt rằng bọn họ sẽ còn gặp lại, mà thời điểm – lại rất gần.

Chính là cái “rất gần” này có chút quá gần đi.

Ngay tại hoàng hôn ngày hôm sau khi tìm được linh khí, Khúc Y Nhiên bị mẹ Đường chở tới nhà ông ngoại.

Đường Hiểu Hiểu ngồi ở ghế lái mà chà xát ngón tay, biểu tình vô cùng khó nói, đột nhiên nói với Khúc Y Nhiên đang ngồi cạnh cô, “Nhiên Nhiên con khẩn trương sao?”

Khúc Y Nhiên, “???”

Khẩn trương cái gì?

Mẹ Đường hỏi xong cũng giật mình, lập tức cười khổ lắc đầu, “Ai, không sợ trời không sợ đất, cố tình chỉ sợ tối nay.”

Khúc Y Nhiên có thể nhận thấy tâm tư của cô đang rối loạn, hơi thở cũng không ổn, cũng không biết mẹ rốt cuộc lo cái gì, cậu nhẹ giọng trấn an nói, “Mẹ, không cần khẩn trương, không cần lo lắng, con ở đây.”

Cho dù xảy ra bất cứ thứ ngoài ý muốn hay nguy hiểm gì, con đều sẽ chắn trước mặt mẹ.

Ánh mắt có chút tan rã của Đường Hiểu Hiểu dần tập trung lại, khóe miệng ý cười nhợt nhạt, vươn bàn tay trắng nõn vò rối mái tóc mềm mại của Khúc Y Nhiên, “Ừ ừ, Nhiên Nhiên là ngọn núi cho mẹ dựa vào! Về sau phải dựa vào Nhiên Nhiên nhà mình!”

“Đúng, là dựa vào núi.” Cậu vẫn ngồi yên để mẹ chà đạp mái tóc của mình.

Giờ đã có linh khí, cậu muốn bắt đầu lại công tác của linh môi sư, tuy nhiên tình huống hiện tại đã hơi khác biệt, Khúc Y Nhiên cậu, đã có người nhà quan tâm chăm sóc, bọn họ cũng là người mà Khúc Y Nhiên muốn bảo vệ.Vậy thì càng phải cẩn thận hơn, nếu lơ đãng tiết lộ thiên cơ thì người gặp họa không chỉ là một mình cậu.

Sắc mặt Đường Hiểu Hiểu dịu đi rất nhiều, tươi cười không giảm, trộm thè lưỡi giống mèo con trộm cá, “Không bằng nghỉ hè chúng ta “bỏ trốn” đi Nhiên Nhiên, đá cha con ra, chỉ hai chúng ta đi Xishuangbanna (Tây Song Bản Nạp) du lịch, con thấy thế nào?”

Khúc Y Nhiên vén mớ tóc mái loà xoà trên trán che mất mắt mình ra, đầu ngón tay khéo léo đầy đặn mượt mà chỉ ra ngoài cửa sổ phía sau Đường Hiểu Hiểu, “Mẹ, ba nghe thấy rồi.”

“…”

Đường Hiểu Hiểu có chút cứng ngắc lấy lại tinh thân, oán phu mặt đen đang nhìn cô kia không phải Khúc Thiên Triết sao.

Ba Khúc buồn bực, “Lần sau nói “bỏ trốn” cũng không cần mở phanh cửa xe thể thao ra mà nói đâu.”

Mẹ Đường chẳng hề để ý cười hì hì, “Không thể trách em nha, tại anh đi đường cứ như u linh, một chút tiếng động cũng không có.”

Ba Khúc nghẹn lời, Lí mỗ đang ngồi thiền tu luyện trong linh ngọc cũng nghẹn luôn.

Mẹ Đường V5(uy vũ, victory),một mũi tên rớt một người một quỷ.

Lý Mật bi ai phát hiện từ lúc mình làm linh sau lưng, số lần nằm mà cũng trúng đạn ngày càng nhiều.

Khúc Y Nhiên hơi nheo mắt nhìn khu nhà to lớncủa ông ngoại bị đèn đóm bao phủ, mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống… ban đêm không chỉ đại biểu đã hết một ngày còn là bắt đầu của một ngày sắp đến.

Sân nhà ông ngoại rất đẹp, có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ mà Khúc Y Nhiên không gọi nổi tên, mỗi khi đi qua bên cạnh đều ngửi thấy hương hoa thơm ngát, rất dễ chịu.

Nhà ông ngoại có chút hơi hướng cổ xưa, nghe nói là từ thời cả cách văn hoá kết thúc vẫn ở nơi này, trong phòng được trang hoàng hết sức trang trọng thanh lịch, đúng là phong cách ông ngoại Đường.

“Ba, nhiều năm như vậy ba vẫn chưa sửa sang lại tường ngoài một chút.” Đường Hiểu Hiểu đi qua ôm bả vai của ông, vô cùng thân thiết ghé vào tai ông cảm thán.

Đường Thế Kiệt (Thế trong thế giới, Kiệt trong kiệt xuất) cười tủm tỉm nắm tay con gái, “Ba không nỡ… vậy con hỏi lão Lưu với mợ Vương xem họ có nỡ không?”

bác Lưu cung kính xoay người nói, “Lão gia, ngài mà chịu sửa thì tôi cũng chịu.”

“Ha ha ha, lão Lưu, lời này ông nói sâu sắc đấy.” mợ Vương bê đĩa đựng trái cây từ phòng bếp đi ra.

Người hầu nhà ông ngoại Đường không nhiều lắm, ngoại trừ lái xe Tiểu Triệu cùng ông lão người làm vườn thì còn có Mợ Vương ôm đồm mọi công việc trong nhà.

Theo lời ông ngoại Đường thì chính là, “Già rồi, không thích có nhiều người ẩn hiện trước mắt mình.”

“Ba, biếu ba mấy món điểm tâm ăn vặt, đều là Hiểu Hiểu tự tay làm.” Khúc Thiên Triết lấymột cái hộp nhỏ từ trong tay người hầu đặt lên bàn.

Đường Thế Kiệt ý cười càng đậm, “Hiểu Hiểu tùy tiện cũng không có tâm ý này, nhất định là con nhắc nhở. Được, các con có tâm, người nhà với nhau cũng đừng câu nệ, chỗ này không có người ngoài.”

“Ba—‘’ Đường Hiểu Hiểu hoàn toàn bất đắc dĩ, con thế nào lại không có tâm ý kia chứ? Điểm tâm này đều do con làm, anh ấy không hề giúp con tí nào đâu.

Khúc Thiên Triết tiếp đón ánh mắt sắc như đao từ vợ mình, vô tội nhún vai.

Khúc Lăng Phong còn chưa đến, vợ chồng Khúc gia nói không rõ cảm giáctrong lòng. Sắp nhìn thấy con làm họ rất vui nhưng cũng có chút chua xót trong lòng, không nhờ ông ngoại ra taymột lần thì cũng không gặp được mặt con trai, về S thị mà cũng không về qua nhà một lát.

Bên kia Khúc Y Nhiên đã bắt đầu gặm táo mà mợ Vương cho cậu, to giòn mọng nước, cắn một miếng kêu răng rắc, càng ăn càng ngọt. Vì thế chợt nghe bên kia thanh âm gặm táo “rộp rộp” vang lên không ngừng.

“Thằng nhóc thối này, đến đây còn chưa gọi tiếng ông nào đã chạy đến đây gặm táo rồi! Ông ngoại Đườngtủm tỉm cười nhìn Khúc Y Nhiên đang ngồi bên cạnh.

“Khụ…không đâu, con đang xem ông ngoại cùng ba mẹ nói chuyện phiếm mà.” Không phải có câu, ‘người lớn nói chuyện trẻ con đừng có xen vào sao.’

Cậu tuy đãmười tám, tram phần trăm là học sinh, tự nhiên không nằm trong phạm vi ‘người lớn’ rồi, hơn nữa … Khúc Y Nhiên từ trước đã không có người thân, lại rất hiếm cùng người tiếp xúc, đối với cách cùng mọi người hàn huyên, khách sáo, làm nũng gì đó đều chưa quen thuộc, cho dù muốn nói cũng không biết diễn đạt như thế nào.

Không quen nói chuyện. Nhưng cậu vẫn cố gắng hòa nhập với đại gia đình này, cậu là một thành viên của Khúc gia Đường gia, là Khúc Y Nhiên con cháu của họ.

Ánh mắt ông ngoại Đường càng ngày càng sáng, khóe miệng vẫn còn dính vụn vỏ táo của cháu trai nhỏ, sao thế nào lại thấy rất vừa lòng.

“Có tiền đồ, thủ khoa khối A cả nước, tin này tí nữa doạ ôngthành huyết áp cao, Nhiên Nhiên có tiền đồ thật, so với mẹ cháu tốt hơn nhiều! Mẹ cháu năm đó còn chưa được đến top 50 toàn thành phố lại học đòi theo ba cháu đi học quản lí ở đại học A…

“Ba =.=…” Đường Hiểu Hiểu dài mặt, nào có ông nội hạ thấp con gái trước mặt cháu trai đâu chứ!

“Ha ha.” Khúc Y Nhiên bị biểu tình bất đắc dĩ 囧囧của mẹ mình chọc cười.

Ông ngoại Đường cũng không bất ngờ, “Chẳng nhẽ tôi nói sai?”

“Vâng vâng…” Đường Hiểu Hiểu rúc đầu vào ngực chồng mình tìm an ủi.

Khúc Thiên Triết rất vui vẻ ôm vợ, cảm nhận được thống khổ khi Đường đại mỹ nhân dùng sức véo tay mình.

Không khí hòa thuận vui vẻ, ấm áp bốn phía, trò chuyện tươi cười không ngừng.

Kì thật hạnh phúc có đôi khi chỉ đơn giản như thế, người một nhà tụ tập cùng một chỗ làm việc nhà, ăn cơm tối, không cần là sơn hào hải vị, chủ yếu là cùng nhau ăn cơm, không phải trong nhà hàng xa hoa hiện đại, là người nhà cùng ăn cơm với nhau trong nhà thôi.

Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên, Khúc Y Nhiên vừa mới gặm sạch một quả táo đang chuẩn bị vứt lõi táo đứng lên.

Ông ngoại còn gọi người khác tới sao? Có lẽ là ông nội, nghe mẹ nói mỗi lần nhà ông ngoại liên hoan ông nội đều thích xin một chân.

“Cháu đi mở cửa.” Đem lõi táo vứt vô sọt rác, Khúc Y Nhiên tùy tay rút tờ khăn giấy lau tay, bước nhanh ra vửa.

Cửa mở, đúng là ông nội nhưng lại ngoài ý muốn có thêm một thân ảnh cao lớn đang khoác tay ông.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ngơ.

Cho đến khi ông nội Khúc có chút kì quái hỏi, “Nhiên Nhiên, không chào đón ông và anh trai cháu vào sao?”

Hai người mới hoàn hồn.

Anh trai… hai chữ nhẹ nhàng lại như một tiếng sấm… ít nhất đối với Khúc Lăng Phong là như vậy.

Tác giả: (trích) có em gái nói không thích anh hai… kỳ thật chúng ta nghĩ như vậy là không đúng đâu, nói là cho anh hai một cơ hội ‘cải tà qui chính’ là không nên, cơ mà cho dù là cặn bã cũng có thể tiến hoá thành trung khuyển mà, anh hai năm đó rời gia đình cũng là có nguyên nhân cụ thể, đương nhiên là có liên quan tơi em út …. Be be be, đương nhiên cũng có liên quan tới nghề nghiệp của Nhiên Nhiên… tui không tiết lộ nữa đâu, ngao ngao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.